Thật ra lúc này trong lòng Yến Tu Trúc lo lắng thấp thỏm không yên, vừa hy vọng hai đứa trẻ là con của mình, nhưng cũng sợ Mạnh Thanh La sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa. Nếu nàng dẫn theo hai đứa trẻ biến mất, hắn không thể tìm được thì phải làm sao đây?
“Vâng!” Phó Tam Nguyệt lập tức vui vẻ, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: “Thế tử, vậy lương bổng của thuộc hạ thế nào?”
Yến Tu Trúc nheo mắt nhìn hắn ta: “Tháng sau sẽ phát, sẽ phát cả bốn tháng cho ngươi.”
“Số bạc bán rượu có được tháng trước ngươi cũng thấy rồi, còn phải chật vật chưa đủ lo cho nạn dân, mà thân cha của ta, Vương gia nhà ngươi lại gửi thư đòi bạc và lương thực, bổng lộc của các ngươi phải đợi tháng này bán rượu thu bạc về xong, tháng sau sẽ phát toàn bộ.”
Còn phải đợi tháng sau nữa! Nụ cười trên mặt Phó Tam Nguyệt dần dần biến mất, hắn ta cúi đầu rời khỏi thư phòng của Yến Tu Trúc, uể oải trở lại kinh thành làm việc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây