Yến Tu Trúc không cần mở ra cũng có thể đoán được trong thư viết gì, hắn vươn ngón tay thon dài xoa xoa mi tâm: “Lần này cần bao nhiêu?”
Yến quản gia há miệng thở dốc, không dám nói gì.
Yến Tu Trúc liếc nhìn Yến quản gia một cái, đưa tay cầm chén trà uống một ngụm, hắn cần yên tĩnh một lát. Ngẫm lại, hắn tiện tay cầm lấy bức thư mở ra đọc, ngay sau đó, một ngụm nước trà phun toàn bộ vào tờ giấy viết thư trong tay hắn.
Số bạc hắn vừa kiếm được... Phụ vương này của hắn đúng là thú nuốt vàng!
Yến Tu Trúc tức giận đến mức ném bức thư lên bàn, nói với Yến quản gia: “Ông ấy... chỉ biết ngang ngược ở chỗ ta, ông ấy đã dâng thư cho Hoàng bá bá từ trước, Hoàng bá bá lại khóc than với đệ đệ nói quốc khố không có bạc, chỉ đưa đến hai vạn lượng bạc và năm ngàn cân lương thảo, chỉ chừng đó thì mấy chục vạn đại quân dùng thế nào? Ngươi trả lời lại, bảo ông ấy dâng tấu chương cho Hoàng bá bá, nói là ta không có bạc, nói rằng ta không có tiền, chỉ vừa mới kiếm được một chút bạc ít ỏi, ta phải an trí cho các nạn dân. Bây giờ nạn dân từ mấy châu ở Tây Châu đều đổ về Quan Châu chúng ta, lúc trước Hoàng bá bá còn có ý chỉ muốn ta giữ người lại Quan Châu, đừng để đến kinh thành, giữ người, nhưng ngược lại có giữ bạc cho ta không!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây