Sau đó là bắt đầu tổ chức nghi lễ chọn đồ vật đơn giản cho hai đứa trẻ, trên giường đất bày biện rất nhiều món, nhưng không ngờ thứ mà Đại Bảo bắt lấy lại là một con dấu, chính là con dấu dùng trong thôn mà Mạnh lão gia tử đã mượn của Trương trưởng thôn, còn Tiểu Bảo lại chộp lấy miếng điểm tâm thơm thơm mà Yến Tu Trúc gửi đến.
Mạnh Thanh La nhìn tiểu nhi tử, không nói nên lời, sao con không nhìn lại ca ca con đi chứ? Con định làm một đứa tham ăn cả đời sao? Ôi thôi quên đi, không phải nàng chỉ mong bọn chúng cả đời bình an sao? Dù thì nàng có không gian, muốn ăn gì thì sẽ có cái đó. Mạnh Thanh La đã hoàn toàn buông bỏ việc sửa đổi tính nết tham ăn của Tiểu Bảo.
Tròn một tuổi, hai bé cưng đã có thể tập tễnh nghiêng ngã học đi, cũng bắt đầu học nói, nhưng cũng chỉ có thể nói từng chữ, từng chữ một, nào là gọi nương, ngoại, cữu...
Ngay sau khi Mạnh Thanh La tức giận vì tiếng đầu tiên Tiểu Bảo gọi không phải là nương, Đại Bảo đã giúp nàng hoàn thành tâm nguyện, chuyện này khiến Mạnh Thanh La vui vẻ mấy ngày, ôm lấy gò má nhỏ nhắn của Đại Bảo hôn rồi lại thơm, hôn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên.
Đại Bảo nghĩ: Mẫu thân đúng là dễ dụ quá!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây