Sắc đỏ trên mặt Yến Tu Trúc nhạt dần, kinh ngạc liếc nhìn nàng: “Ngươi muốn hợp tác cái gì, nói đi.”
Mạnh Thanh La mạnh mẽ lấy trong túi ra hai thứ khác nữa, là hai bình rượu, dung tích bốn trăm ml. Yến Tu Trúc nhìn thấy nàng lấy đồ ra khỏi túi, lại nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã lấy ngân châm ra từ trong túi hành lý. Một lần nữa, hắn lại cảm thấy trong túi hành lý kia của nàng quả là toàn thứ tốt!
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn hai chiếc bình gốm cổ trên bàn, tò mò hỏi: “Bên trong là cái gì?”
Mạnh Thanh La đưa tay mở một cái bình, trong nháy mắt, hương rượu thoang thoảng bay ra ngoài, ngay cả Yến Tu Trúc vốn không thích rượu cũng sáng mắt lên: “Thơm quá, rượu ngon!”
“Đồ của ta đương nhiên là tốt!” Mạnh Thanh La đậy nắp bình rượu lại, nhìn chằm chằm vào mặt Yến Tu Trúc, không bỏ sót một chút biểu cảm nào: “Đây là món đồ ta muốn hợp tác với Thế tử, miền bắc trời lạnh, dù là để tặng lễ hay là đơn giản để trên bàn ăn cũng không thể thiếu được. Chúng ta có thể làm cho nó cao cấp hơn, bán cho những thương nhân giàu có, nhà cao cửa rộng. Đối với những kẻ có tiền này, dù giá có là mấy chục lượng hay mà một trăm lượng một bình cũng được, tìm một ít mánh lới tăng giá, định giá bao nhiêu thì tùy Thế tử, Thế tư hiểu biết những người quyền quý nhà cao cửa rộng, các quý tộc hoàng thân quốc thích kia hơn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây