“Ừ.” Mạnh Thanh La ngồi xuống chiếc ghế trước bàn, nhấp một ngụm trà Yến quản gia mang đến, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Ta có việc muốn xin Thế tử giúp đỡ, đương nhiên, cũng sẽ không để Thế tử giúp không công.”
“Phải là ta nên giúp đỡ, mời ngươi cứ nói.” Yến Tu Trúc không chút do dự nói.
“Không cần vậy đâu.” Mạnh Thanh La xua tay nói: “Lúc trước ta vội vàng giải độc cho chất nhi của ngươi cũng là có mục đích, bây giờ ngươi đã sắp xếp một nơi tốt như vậy cho cả thôn an cư, lại tặng nhiều lễ vật cho ta như vậy, ân tình này chúng ta đã thanh toán xong rồi.”
“Kế tiếp ta muốn nói đến một chuyện khác. Lúc trước, khi cả nhà ta đi chạy nạn, đại cô và tiểu cô của bọn ta không đi cùng. Sau này, ta tình cờ gặp được hài tử của tiểu cô mới biết nhà bọn họ bị đạo tặc chặn cướp, biểu đệ ta may mắn trốn thoát, nhưng hai nhà kia lại không có tin tức gì, sống không thấy người, chết không thấy xác. Lúc ấy đang lang thang trên đường nên ta không có tinh lực đi tìm, nên giờ muốn mượn thế lực của Thế tử, dán thông báo tìm người của bọn ta lên bên cạnh cổng thành Quan Châu, nếu họ cũng đến Quan Châu, họ có thể tìm được bọn ta.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi...” Yến Tu Trúc nói rồi đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây