Mạnh Thanh La vội vàng đỡ ông cụ, cười hì hì nói: “Cháu lấy được trên núi lúc ở Vân Châu rồi giấu đi, nhưng đợi đến bây giờ mới lấy ra, ông không trách cháu chứ?”
Sau khi đứng vững lại, Mạnh lão gia tử đưa tay trìu mến xoa nhẹ đỉnh đầu Mạnh Thanh La, lắc đầu: “A La ngốc, trước kia lòng dạ cháu quá mềm yếu, lại còn quá tốt bụng, bây giờ cháu lại có tâm nhãn như vậy, gia gia mừng cho cháu không kịp, sao có thể trách cháu? Gia gia cháu thân là tộc trưởng, trong tình hình người người chạy nạn khắp nơi này phải suy nghĩ vì người trong thôn, nhưng gia gia lại không nợ bọn họ, con cháu của ông lại càng không.”
“Gia gia không trách cháu là tốt rồi, vậy ông cứ cầm lấy, để ngày mai đại bá mang lên Quan Châu thành bán, sớm ngày bắt đầu xây nhà ở.”
Mạnh lão gia tử suy nghĩ một lúc, không từ chối: “A La, vậy thì gia gia cầm trước để bây giờ cần dùng gấp, nhưng ông sẽ nói rõ ràng với các bá bá và bá nương của cháu, đợi sau này trong nhà ổn định hơn sẽ tiết kiệm tiền, tương lai làm của hồi môn cho cháu.”
“Gia gia, sao ông lại nói khách sáo như vậy, không xem cháu là tôn nữ rồi.” Mạnh Thanh La xua tay nói: “Cháu cũng là một thành viên trong nhà, lúc cần nếu có thể giúp một tay thì phải giúp, nói một ví dụ khác đi, bình thường đại bá và tam bá vào núi săn thú bán được mấy lượng, mấy chục lượng bạc, bọn họ có muốn giữ lại cho riêng mình không? Chúng ta là một đại gia đình, tất cả đều là một thể, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Số bạc này dùng làm của chung, gia gia không cần tích cóp của hồi môn cho cháu, tôn nữ có năng lực tự lo cho mình. Lại nói đợi đến khi cháu xuất giá, gia gia và các bá bá, còn cả các ca ca nữa có thể trơ mắt nhìn cháu tay không xuất giá sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây