Dương thị thở dài rồi thay đổi giọng điệu: “A La, đồ của con thì con tự quyết định, không cần hỏi ý kiến của nương, bây giờ con giúp người trong nhà thì mọi người đều sẽ nhớ tới lòng tốt của con, cái này cũng là giúp chính con, trong nhà tốt đẹp thì con mới tốt được!”
“A La biết rồi.” Mạnh Thanh La vòng tay ôm lấy Dương thị, dưỡng mẫu này của nàng lúc nào cũng lo nghĩ vì nàng: “Nương, người đừng lo lắng, cho dù sau này A La có thành thân thì A La cũng nhất định sẽ tự chuẩn bị cho mình một phần của hồi môn. Nương không cần lo lắng cho ba đệ đệ, đợi sau khi chúng ta ổn định cuộc sống thì con sẽ nói chuyện với gia gia, sang năm sẽ cho cả ba đứa đều được tiếp tục đi đọc sách học chữ.”
“Được, nương tin con.”
Dương thị không nói thêm gì nữa, trong lòng cũng được an ủi, trên mặt nàng ta hiện lên ý cười, nàng ta biết A La của nàng ta đã thay đổi, đã có chủ kiến hơn, có bản lĩnh hơn, cũng có phúc hơn.
Người trong Mạnh gia thôn trải qua đêm yên bình nhất kể từ khi chạy nạn đến nay. Trời vừa rạng sáng, tất cả mọi người đều thức dậy, hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm. Mạnh Thường Hiếu kéo Mạnh đại bá cùng lên trấn trên đổi ngân trâm và ngọc bội lấy tiền đồng và bạc vụn, còn Mạnh lý chính và Mạnh lão gia tử dẫn đại diện từng hộ trong thôn đến chỗ của trưởng thôn tìm một nơi thích hợp đo đạc đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây