“Chúng ta đều biết, mọi người đã cùng nhau chạy nạn từ Mạnh gia thôn đến đây, số bạc trên người không còn nhiều, ngoài xây nhà thì còn phải mua thêm đồ dùng trong nhà nữa. Cho nên, số bạc thu được từ việc bán da sói và dược liệu ở trên đường, còn có cả số bạc tìm thấy trên người những người kia vào ngày hôm đó nữa, chúng ta đã gom hết lại và chia theo bình quân đầu người, các em nhỏ từ năm tuổi trở xuống dù là nam hay nữ thì ta đều không tính, chia như vậy mọi người có ý kiến gì không?”
“Không có ý kiến, chúng ta không có ý kiến!” Mọi người dồn dập lắc đầu.
“Không có ý kiến là tốt rồi, Thường Hiếu, con tới đây, nói cho mọi người nghe xem chúng ta có bao nhiêu bạc, mỗi hộ có thể được chia bao nhiêu. Chờ ngày mai, sau khi chúng ta lên trấn đổi ngọc bội với trâm bạc thành ngân phiếu thì lại thống kê rồi chia cho mọi người, để mọi người có thể bắt tay xây nhà sớm một chút.”
“Vâng, phụ thân.” Mạnh Thường Hiếu lập tức tính từng thứ cho mọi người nghe.
“Trừ đi số tiền đã dùng thì số bạc còn lại nhờ bán dược liệu và da sói thịt sói là một trăm tám mươi lượng, lại cướp được ba mươi lượng và năm trăm văn từ chỗ đám thổ phỉ kia. Cho vị Ngô đại nhân năm lượng, cho Vưu nha dịch một lượng, cho trưởng thôn một lượng, vậy chúng ta còn dư lại hai trăm linh ba lượng và năm trăm văn cùng với một miếng ngọc bội và hai cây trâm bạc. Sau khi xem chất ngọc và hình thức của ngọc bội, Tiết đại nhân nói có lẽ được khoảng năm lượng tổng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây