Chuyện giống như Hoàng Hiên Vũ từng màn không ngừng trình diễn ở trong tông môn.
Hoa Hương Tích đứng trên đỉnh núi, nhìn tông môn phía dưới náo nhiệt không khỏi nghi ngờ nói.
- Hôm nay phát sinh đại sự gì sao? Sao tông môn náo nhiệt như vậy?
Hoa Hương Tích cũng không nghĩ nhiều, quay người trở về trong phòng.
Hiện tại nàng có một sự tình càng đau đầu hơn.
Chính là đệ tử đến báo, Điêu Trường Tụ thu Bích Hoa Cẩn làm đệ tử thân truyền.
Người khác không biết Điêu Trường Tụ và Bích Hoa Cẩn quan hệ như thế nào, nhưng Hoa Hương Tích nàng biết.
Thu nữ nhân của mình làm đồ đệ, loại sự tình hoang đường này Điêu Trường Tụ cũng có thể làm ra được.
Mặc dù ở Long Huyền đại lục, sự tình sư tôn và đồ đệ cưới nhau không ít.
Nhưng ở trong lòng Hoa Hương Tích, sư tôn là sư tôn, đồ đệ là đồ đệ.
Đây cũng là điểm mà Hoa Hương Tích rất hài lòng về Điêu Trường Tụ.
Bình thường ở chung với Điêu Trường Tụ, đối phương biết cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn.
Vốn cho rằng hắn cũng là người tôn sư trọng đạo, lại trở tay làm ra sự tình hoang đường như thế.
- Có lẽ Trường Tụ không có ý gì khác, đơn thuần là muốn cho nàng một thân phận, để tiện ra mặt giúp nàng từ hôn.
Hoa Hương Tích tự nhủ.
Đồng thời nghĩ về sau gặp Điêu Trường Tụ nhất định phải ăn mặc chỉnh tề mới được, không thể giống trước đó quần áo mỏng manh, quá tùy ý.
Nếu Điêu Trường Tụ nhịn không được đột nhiên nói thích sư tôn như nàng, vậy Hoa Hương Tích thật không có mặt mũi đi gặp Liễu Như Yên.
Hoa Hương Tích cũng biết mị lực của mình lớn bao nhiêu.
Chỉ là trước đó cảm thấy Điêu Trường Tụ không để ý mỹ mạo của nàng, tôn sư trọng đạo, nên nàng không chú ý hình tượng ở trước mặt Điêu Trường Tụ, không xem đối phương như ngoại nhân.
Nói câu không dễ nghe, Điêu Trường Tụ là nam nhân duy nhất nhìn nàng nhiều như vậy.
Nam nhân khác không có phúc lợi này.
Nhìn thân thể hoàn mỹ cân xứng của mình trong gương, cũng không biết gia hỏa kia làm sao nhịn được…
...
Rất nhanh, ba ngày trôi qua.
Ba ngày này Bích Hoa Cẩn luôn cảm giác có điểm nào đó hông thích hợp.
Giống như trong ba ngày này, nàng đều ngẫu nhiên gặp qua tất cả trưởng lão nội môn.
Từng người hòa ái dễ gần chào hỏi nàng.
Càng quỷ dị là, một vài trưởng lão nội môn bình thường nghiêm túc, nổi danh hung thần ác sát, nhìn thấy nàng cũng vẻ mặt tươi cười.
Chẳng lẽ bởi vì mình trở thành đệ tử thân truyền của Điêu Trường Tụ sao?
Thế nhưng Điêu Trường Tụ chỉ là một Kim Đan kỳ nho nhỏ, coi như hắn là đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão, cũng không đến mức để những trưởng lão kia bày tỏ thiện ý với nàng chứ?
Bích Hoa Cẩn làm sao cũng không đoán được, những trưởng lão nội môn này, tất cả đều là “hảo sư đệ” của Điêu Trường Tụ.
Mặc dù năm đó Điêu Trường Tụ không có thiên phú tu luyện, nhưng phương diện làm người lại không chê vào đâu được.
Hắn chuyên môn đi kết bạn với những đệ tử thiên tài kinh nghiệm sống chưa nhiều ở trong tông môn, hỏi han ân cần, có chuyện khó khăn sẽ giúp.
Dần dà, hắn trở thành sư huynh tốt trong lòng những đệ tử thiên tài kia.
Chỉ là Điêu Trường Tụ thích thanh tĩnh, không thích bọn hắn mỗi ngày chạy tới chỗ mình đi dạo, bọn hắn mới không đi quấy nhiễu hắn.
Hiện tại sư huynh khó được thu một đệ tử thân truyền, bọn hắn đương nhiên phải chiếu cố.
Đợi Điêu Trường Tụ cử hành nghi thức thu đồ đệ chính thức, bọn hắn lại đến nhà tặng lễ.
...
- Sư tôn, có phải trên mặt ta có đồ vật gì hay không? Sao đột nhiên phát hiện, rất nhiều trưởng lão nội môn nhìn thấy ta liền cười?
Bích Hoa Cẩn nói với Điêu Trường Tụ.
Điêu Trường Tụ nghe xong cũng lộ ra nụ cười hòa ái, hắn đương nhiên biết những trưởng lão nội môn này là ai, đều là tiểu sư đệ của hắn a.
- Ngươi không cần phải để ý đến bọn hắn, bọn hắn không có ác ý. Chúng ta chuẩn bị một chút, đến sơn môn tập hợp xuất phát.
- Được!
...
Lúc này ở sơn môn, một đội ngũ chỉnh tề mấy trăm người hấp dẫn chú ý của những người khác.
Mấy trăm người này, đại bộ phận đều là trung niên chịu trách nhiệm khiêng một ít gì đó.
Đệ tử ngoại môn đều hiếu kỳ nhìn bọn hắn xì xào bàn tán, không biết bọn hắn làm gì.
- Nhìn cái gì? Nhiệm vụ trên tay các ngươi làm xong chưa?
Một trưởng lão ngoại môn vội vàng tới xua đuổi những đệ tử ngoại môn này.
Hắn nhận ra trong đội ngũ này có mấy trưởng lão nội môn, dọa đến hắn vội vàng tới cưỡng chế đuổi đám đệ tử ngoại môn đang xem trò vui.
Mặc dù không biết những trưởng lão nội môn này hôm nay tụ ở đây làm gì, nhưng cũng không phải đệ tử ngoại môn có thể nghị luận.
Không lâu sau, Điêu Trường Tụ ngự kiếm mang theo Bích Hoa Cẩn tới.
Thời điểm Điêu Trường Tụ nhìn thấy đội ngũ mấy trăm người, cũng kinh ngạc bật cười.
Những người này hắn đều biết, tất cả đều là tiểu sư đệ của hắn.
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Điêu Trường Tụ cười nói.
Mấy trăm người này, đã coi như một phần năm chiến lực cao cấp nhất ở mặt nổi của Lăng Tiêu Tông.
Đám người này tụ cùng một chỗ, đủ để diệt một đại tông môn.
Người không biết Điêu Trường Tụ đi từ hôn, còn tưởng hắn dẫn đội đi tiến đánh những tông môn khác.
- Ta đi từ hôn thay đệ tử, không cần nhiều người như vậy chứ?
Điêu Trường Tụ nghi hoặc.
- Ngạch... Lần này từ hôn chuẩn bị tài nguyên khá nhiều, đây đều là người phụ trách khuân vác.
Lý Thành Lâu bất đắc dĩ nói.
- ...
Lời này của ngươi ai tin?
Không nói đến có nạp giới, căn bản không cần người khuân vác, còn có, ngươi thấy qua nơi nào dùng Thánh Anh kỳ, Địa Huyền kỳ làm người khuân vác?
Những người khuân vác kia đội mũ rơm, mặc trang phục đệ tử ngoại môn, cúi đầu.
Nghĩ như vậy Điêu Trường Tụ không nhận ra bọn hắn?
- Phụ trách khuân vác?
Bích Hoa Cẩn nghi ngờ đi tới trước mặt một người khuân vác.
Sao cảm giác người này quen như vậy.
Đột nhiên Bích Hoa Cẩn đưa tay xốc mũ rơm lên.
Bích Hoa Cẩn nhìn thấy mặt của hắn thì kinh ngạc nói.
- Ngươi không phải Hoàng trưởng lão sao?
Hoàng Hiên Vũ không nghĩ tới Bích Hoa Cẩn sẽ vén mũ của mình, Điêu Trường Tụ và Lý Thành Lâu đồng loạt nhìn về phía hắn.
Hắn lúng túng nói.
- Sư tỷ nhận lầm người, ta không phải Hoàng trưởng lão, ta là cháu của Hoàng trưởng lão Hoàng Viên.
Hắn cũng rất thông minh, nghĩ đến lý do khuân vác cho Điêu Trường Tụ, thuận lợi gia nhập vào đội ngũ từ hôn.
Người không được chọn trúng khác cũng nghĩ đến phương pháp này.
Chờ những người khác kịp phản ứng muốn gia nhập, đã không còn vị trí khuân vác.
- Ngươi rõ ràng là Hoàng trưởng lão, hôm qua còn cười bắt chuyện với ta!
Bích Hoa Cẩn không có khả năng nhận lầm.
- Sư tỷ, ta thật là Hoàng Viên.
Hoàng Hiên Vũ muốn khóc, sớm biết hôm qua liền không chủ động chào hỏi nàng.
- ...
Bích Hoa Cẩn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Hoàng trưởng lão muốn giả thành Hoàng Viên đến khuân vác.
Bích Hoa Cẩn ngẩng đầu, đi đến trước mặt một người khuân vác khác.
Bích Hoa Cẩn khiếp sợ nói.
- A! Các ngươi không phải Thải trưởng lão, Thần trưởng lão, Vương trưởng lão, Trúc trưởng lão sao?
Những người khác vội vàng cúi đầu xuống.
- Sư tỷ, ngươi nhận nhầm người.
- Ta là nhi tử của Thải trưởng lão Thải Hư Khôn.
- Ta là nhi tử của Thần trưởng lão Thần Lập Nông.
- Ta là nhi tử của Vương trưởng lão Vương Minh Hạo.
- Ta là nhi tử của Trúc trưởng lão Trúc Chính Diên.
- ...
Bích Hoa Cẩn im lặng, nàng không rõ những trưởng lão nội môn này đang làm sự tình kỳ quái gì.
Vì sao nhất định phải giúp đệ tử ngoại môn khuân vác.
Bị nhận ra còn chết sống không chịu thừa nhận.
- Được rồi, các ngươi cũng đừng giả bộ, thật coi ta mắt mù sao?
Điêu Trường Tụ gõ gõ quải trượng.
Hắn cũng biết ý nghĩ của những tiểu sư đệ này.
Đơn giản là sợ một Kim Đan kỳ nho nhỏ như mình đi gia tộc kia từ hôn, sẽ bị bọn hắn xem thường, cho nên muốn tăng khí thế cho hắn.
Chỉ là người tới quá nhiều, cảm giác không phải đi từ hôn, mà muốn đi diệt tộc.