- Sư huynh, ngài khẳng định muốn thu Bích Hoa Cẩn làm đệ tử thân truyền sao? Ngài khả năng không biết, thanh danh của Bích Hoa Cẩn ở tông môn không tốt lắm.
Trưởng lão phụ trách đăng ký cung kính nói với Điêu Trường Tụ.
Mặc dù mặt ngoài hai người địa vị bằng nhau, đều là trưởng lão nội môn.
Nhưng Điêu Trường Tụ là sư huynh của hắn, tính cách thiện lương, là sư huynh tốt trong suy nghĩ của mọi người, năm đó chiếu cố hắn rất nhiều, bởi vậy hắn cực kỳ tôn kính Điêu Trường Tụ.
Hắn thực không muốn thấy Điêu Trường Tụ tính cách hiền lành bị Bích Hoa Cẩn lừa gạt.
Bích Hoa Cẩn thường xuyên chạy tới chỗ Điêu Trường Tụ quét dọn sân, Điêu Trường Tụ cho Bích Hoa Cẩn đan dược cực phẩm, bọn họ đều biết.
Bất quá bọn hắn không nghĩ nhiều, cũng không muốn hỏi.
Điêu Trường Tụ tính cách hiền lành, giúp đệ tử như vậy là rất bình thường.
Chỉ cần Điêu Trường Tụ vui vẻ là được.
Ở trong mắt bọn hắn, sư huynh đã sắp tới đại nạn.
Hắn vui vẻ trọng yếu nhất.
Bích Hoa Cẩn nghe vậy mặt lộ vẻ xấu hổ.
Nàng không nghĩ tới chuyện này huyên náo lớn như vậy, ngay cả trưởng lão cũng biết.
Bích Hoa Cẩn làm sao cũng không nghĩ đến, các trưởng lão chú ý nàng là vì nàng thường xuyên chạy tới quét dọn sân cho Điêu Trường Tụ.
Các trưởng lão là bởi vì Điêu Trường Tụ mới chú ý nàng.
Đổi thành đệ tử nội môn khác, bọn hắn mới không có thời gian đi quản.
- Tiểu Lý Tử, Hoa Cẩn là ai ta còn không biết sao?
Điêu Trường Tụ cầm quải trượng, giả vờ suy yếu gõ gõ sàn nhà.
- Những sự tình kia, Hoa Cẩn đều nói với ta, nàng là người từ sơn thôn đi ra, không có bối cảnh gì, muốn nghịch thiên cải mệnh chỉ có thể dựa vào túi da xinh đẹp kia.
- Nàng đã đáp ứng sẽ hối cải để làm người mới, những năm trước nàng lừa gạt tài nguyên, ta làm sư tôn sẽ thay nàng hoàn lại gấp bội, dù sao hôm nay ngươi chỉ cần phụ trách tăng thân phận của Hoa Cẩn thành đệ tử thân truyền của ta là được.
Điêu Trường Tụ ra vẻ từ ái, dùng bàn tay già nua xoa đầu Bích Hoa Cẩn.
Bích Hoa Cẩn nghe Điêu Trường Tụ nói, ngây ngốc nhìn hắn, hai mắt không khỏi phiếm hồng, ủy khuất trong lòng ở thời khắc này được phóng thích.
Nàng không nhịn được nữa nhào vào trong ngực Điêu Trường Tụ khóc nức nở.
- Sư tôn, về sau ta sẽ không bao giờ lại gạt người!
Dù trong lòng Bích Hoa Cẩn không ngừng nói với mình, quan hệ giữa nàng và Điêu Trường Tụ chỉ là trao đổi ích lợi, thế nhưng thời khắc này nàng vẫn không nhịn được.
Nàng thật nghĩ Điêu Trường Tụ là sư tôn chân chính, là bờ vai để nàng dựa vào.
Điêu Trường Tụ nhìn Bích Hoa Cẩn ở trong ngực khóc bù lu bù loa, khóe miệng nhếch lên.
Kỹ thuật diễn của nữ trà xanh này thật lợi hại, nói khóc liền khóc, làm hại mình xém chút liền tin.
[Điểm thần phục của Bích Hoa Cẩn + 20]
[Điểm thần phục của Bích Hoa Cẩn: 75]
- ??????
Nghe thanh âm nhắc nhở của hệ thống, tay Điêu Trường Tụ cứng đờ, hắn nhìn mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành ở trong lồng ngực mình thút thít, trong lòng vô cùng chấn động.
Không phải, nữ trà xanh, ngươi lại thật?
Qua rất lâu, Bích Hoa Cẩn mới ngừng thút thít, nàng ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói.
- Thật xin lỗi, ta làm sư tôn mất thể diện.
- Không có việc gì.
Điêu Trường Tụ luôn cảm giác hiện tại Bích Hoa Cẩn rất không thích hợp.
Trưởng lão Tiểu Lý Tử tên đầy đủ là Lý Thành Lâu.
Số tuổi nhỏ hơn Điêu Trường Tụ 50 tuổi, tu vi đã là Địa Huyền kỳ.
Lý Thành Lâu thấy Điêu Trường Tụ chém đinh chặt sắt, cũng không tiện lên tiếng ngăn cản nữa, lưu loát đăng ký thân phận đệ tử thân truyền cho Bích Hoa Cẩn.
Bích Hoa Cẩn nhìn lệnh bài tôn quý kia, thần sắc cũng trở nên kích động.
Lệnh bài này là đồ vật mà vô số đệ tử thiết tha mơ ước.
Bây giờ nàng lại dễ như trở bàn tay lấy được, khiến lòng cảm kích của nàng với Điêu Trường Tụ lại nhiều mấy phần.
Điêu Trường Tụ ngoại trừ già nua, ham sắc đẹp của nàng ra, thì một khuyết điểm cũng không có, đối đãi nàng rất tốt.
[Điểm thần phục của Bích Hoa Cẩn: + 5]
[Điểm thần phục của Bích Hoa Cẩn: 80]
Điêu Trường Tụ có chút ngoài ý muốn nhìn Bích Hoa Cẩn.
Lúc này Bích Hoa Cẩn còn không ngừng nhìn xem lệnh bài trong tay.
Nữ trà xanh này thật kỳ quái, nhìn lệnh bài không đáng tiền còn có thể cho hắn điểm thần phục.
Điêu Trường Tụ chuẩn bị rất nhiều, vì lo lắng từ hôn có thể sẽ phát động tình huống đặc thù.
Tỉ như sông có khúc người có lúc, sau đó lại ước hẹn ba năm gì đó.
Hắn nhìn thấy “từ hôn”, trong đầu liền hiện ra những vật này, để cho an toàn, hắn nói với Lý Thành Lâu.
- Tiểu Lý Tử, ba ngày sau ta chuẩn bị mang Hoa Cẩn đi tiểu gia tộc kia từ hôn, vì phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn, ngươi an bài cho ta mấy đệ tử tu vi cao một chút, theo ta đi từ hôn.
Điêu Trường Tụ nghĩ, nếu công tử ca kia dám hô sông có khúc người có lúc, sau đó lại ước hẹn ba năm gì đó, hắn sẽ trực tiếp để người đánh chết, không cho đối phương cơ hội mở miệng.
Mặc dù Lăng Tiêu Tông là tứ đại tông môn của Long Huyền đại lục, nhưng hắn vẫn lo lắng.
Năm đó Vân Lam Tông cũng là đệ nhất đại tông, còn không phải bị một tiểu tử từ hôn diệt.
Cẩn thận chạy được thuyền vạn năm.
- Sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ an bài thỏa đáng.
Lý Thành Lâu kích động nói.
Hơn 900 năm rồi!
Cuối cùng cũng có cơ hội giúp được sư huynh!! !
- Vậy sáng sớm ba ngày sau, ta ở sơn môn chờ các ngươi.
Điêu Trường Tụ thỏa mãn nói.
Xem ra trước kia mình không có phí công đối tốt với mấy tiểu sư đệ này, mình muốn nhờ, bọn hắn còn ước gì được giúp.
Đợi Bích Hoa Cẩn vịn Điêu Trường Tụ rời đi, Lý Thành Lâu lập tức phát ra mấy ngàn tấm Truyền Tin Phù.
Trên Truyền Tin Phù đại khái nói ba ngày sau Điêu Trường Tụ muốn dẫn đệ tử thân truyền đi tiểu gia tộc từ hôn, cần mấy người tu vi cao tới trấn tràng, ai rảnh báo danh.
Truyền Tin Phù của Lý Thành Lâu vừa phát ra, lập tức được đáp lại toàn bộ, từng người biểu thị rất rảnh.
Lý Thành Lâu chỉ có thể chọn lựa từng người.
- Ngươi mới Thánh Anh kỳ, đến xem náo nhiệt cái gì? Ngươi muốn đi trấn tràng cho Điêu sư huynh, hay đi cho Điêu sư huynh mất mặt? Ai bảo ngươi bình thường không cố gắng tu luyện, đào thải!
Người biết mình bị đào thải đều kêu rên, khó được có cơ hội giúp Điêu sư huynh một tay, lại bởi vì tu vi quá thấp mà bị đào thải.
Thánh Linh kỳ cũng không yếu, ở một vài địa phương nhỏ có thể nói là chúa tể, nhưng ở Lăng Tiêu Tông, chỉ có thể tính trung tầng mà thôi.
Hắn tên Hoàng Hiên Vũ, là trưởng lão truyền công của nội môn, bình thường phụ trách dạy bảo 1000 đệ tử nội môn.
Giờ phút này hắn đang ở trên quảng trường chỉ đạo 1000 đệ tử nội môn tu luyện.
Đệ tử phía dưới nghe Hoàng Hiên Vũ đột nhiên kêu rên thì giật nảy mình.
Sao đột nhiên Hoàng trưởng lão lại nổi điên?
Hoàng Hiên Vũ nghe đệ tử phía dưới xì xào bàn tán cũng tức giận.
Nếu không phải bởi vì mỗi ngày phải dạy dỗ đám phế vật các ngươi, làm trễ nải thời gian tu luyện, hắn sao có thể mới đến Thánh Linh kỳ?
- Toàn bộ các ngươi người không cho phép vận dụng thủ đoạn phi hành, chạy một vòng quanh toàn bộ tông môn, làm không được, về sau không cho phép đến chỗ ta nghe truyền đạo!
Hoàng Hiên Vũ lạnh lùng nói.
Nói xong hắn vung tay áo bỏ đi, hiện tại hắn muốn trở về tu luyện, phải nghiêm túc đề cao tu vi, để mình ở lần sau có tư cách giúp Điêu sư huynh.
Đám đệ tử nội môn nghe Hoàng Hiên Vũ nói, cả đám trợn mắt há hốc mồm.
Lăng Tiêu Tông to lớn không hợp thói thường, coi như bọn hắn ngự kiếm phi hành, cũng phải mất 3 ngày 3 đêm mới có thể quấn xong một vòng, hiện tại Hoàng Hiên Vũ bảo bọn hắn chạy một vòng?
Bọn hắn không rõ Hoàng trưởng lão bình thường tính cách hòa ái, vì sao đột nhiên tuyên bố một nhiệm vụ vô lý như thế.
...
- Ngươi mới Thánh Linh kỳ, không cần!
- A...
- Mặc dù ngươi là Địa Huyền kỳ, nhưng có người tu vi cao hơn ngươi, thích hợp hơn, đào thải!
- Không...
...