Trong lòng Điêu Trường Tụ lộp bộp, sự tình của mình và Bích Hoa Cẩn sao bị Hoa Hương Tích biết nhanh như vậy?
Điêu Trường Tụ không phủ nhận nói.
- Nàng phục thị ta, ta bao nuôi nàng.
Dù sao mình đã chia tay với Liễu Như Yên, cũng không có gì phải lo lắng.
- Ngươi!
Hoa Hương Tích vỗ giường ngồi dậy, kéo rèm ra, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập phẫn nộ, chỉ vào Điêu Trường Tụ nói.
- Ngươi như vậy xứng với Như Yên sao?
Liễu Như Yên vừa mới vào bí cảnh tu luyện, ngươi quay người tìm nữ nhân khác.
Hoa Hương Tích tức giận, quên mất thời khắc này quần áo mình đơn bạc.
Toàn thân nàng chỉ khoác tiểu y, eo nhỏ không có bất kỳ vật gì che chắn.
Mảng lớn da thịt trắng bóng bại lộ trong không khí.
Điêu Trường Tụ tự giác cúi đầu, không muốn đi khinh nhờn sư tôn, thế nhưng ánh mắt lại rơi vào đối chân ngọc trắng noãn của Hoa Hương Tích.
Hắn đành phải cúi đầu sâu hơn, nhìn xuống đất.
- Sư tôn, ta và Như Yên đã chia tay.
Điêu Trường Tụ lạnh nhạt nói.
Hoa Hương Tích sững sờ, có chút không dám tin nói.
- Các ngươi chia tay?
- Ân.
- Ai đưa ra?
- Là Như Yên chủ động nói.
Hoa Hương Tích nghe xong thở dài một hơi, buông rèm lụa xuống, lần nữa ngồi dựa trên giường.
Nàng đương nhiên biết tại sao Liễu Như Yên lại chia tay Điêu Trường Tụ, nhưng trước khi quyết định, vì sao không hỏi ý kiến của sư tôn?
Đồ nhi ngốc của ta! Đoạn tình cũng không phải giống như ngươi a!
Có phải ngươi nghĩ chia tay Trường Tụ là đoạn tình?
Thật ngốc!
- Sự tình của các ngươi, ta lười quản!
Hoa Hương Tích vuốt vuốt trán.
- Nhưng sự tình của ngươi và nữ đệ tử ngoại môn kia phải giữ bí mật, không thể để cho những người khác biết.
Dù sao Điêu Trường Tụ nhiều nhất chỉ còn 10 năm tuổi thọ, hết thảy theo ý hắn đi.
Nàng duy nhất có thể làm là giúp hắn bảo thủ bí mật này.
Chờ Điêu Trường Tụ chết, nàng lập tức xử lý nữ đệ tử ngoại môn kia, để bọn hắn mang theo sự tình này hạ thổ.
Sau khi Liễu Như Yên ra ngoài, Điêu Trường Tụ vẫn là phu quân hoàn mỹ nhất trong mắt nàng.
- Chuyện này hiển nhiên, ta và Hoa Cẩn đều không muốn ngoại nhân biết quan hệ giữa chúng ta.
Điêu Trường Tụ nhẹ gật đầu.
- Ngươi trở về đi.
Hoa Hương Tích hạ lệnh đuổi khách.
Nàng cũng lười quản sự tình của Điêu Trường Tụ và Liễu Như Yên.
Hiện tại hắn chỉ còn không đến 10 năm tuổi thọ, nói với hắn nhiều sẽ chỉ làm hắn buồn bực sầu não mà chết.
Còn không bằng để hắn cái gì cũng không biết, vui vui sướng sướng qua hết quãng đời còn lại.
Điêu Trường Tụ đứng lên cung kính thi lễ với Hoa Hương Tích.
Thời gian một ngày một ngày trôi qua.
Đảo mắt đã hai năm rưỡi.
Bích Hoa Cẩn ở dưới tài nguyên phong phú của Điêu Trường Tụ bồi dưỡng, tu vi đột phá Trúc Cơ sơ kỳ, thành công từ một đệ tử ngoại môn biến thành đệ tử nội môn.
Mà Điêu Trường Tụ ở trong hai năm qua thường xuyên đi dạo trong tông môn, lại không phát hiện Khí Vận Chi Nữ mới.
Tu vi của hắn vẫn dừng lại ở Kim Đan hậu kỳ.
Một ngày này, thân thể mềm mại của Bích Hoa Cẩn ghé vào trong ngực Điêu Trường Tụ, làm ngọc phong tròn trịa trắng nõn biến hình, nhỏ giọng nói.
- Điêu trưởng lão, ta có một việc muốn nhờ.
- Hôm nay bỏ công như vậy, ta liền biết ngươi có việc muốn nhờ. Nói đi, là chuyện gì?
Vừa rồi Bích Hoa Cẩn cực kỳ nhiệt tình, liên tục dùng các kỹ xảo mới lạ hầu hạ hắn, ngay cả trước kia nàng không đồng ý dùng miệng, cũng lần đầu cho hắn thử cảm giác tiêu hồn kia.
Điêu Trường Tụ vuốt ve tấm lưng lán mịn của Bích Hoa Cẩn nói.
Ở dưới hắn không ngừng cố gắng cày cấy, điểm thần phục của Bích Hoa Cẩn chỉ dừng lại ở 50, không tăng thêm một điểm.
Điều này cũng để hắn biết muốn tăng điểm thần phục, chỉ ra sức cày cấy là không đủ, còn phải để ý cảm thụ của nàng.
- Là...
Bích Hoa Cẩn ấp úng, trong lúc nhất thời không biết làm sao mở miệng.
- Ta muốn đi từ hôn.
- Từ hôn?
Điêu Trường Tụ giật mình ngồi dậy.
Hắn xem qua Đấu Phá Thương Khung, có chút mẫn cảm với việc từ hôn này.
Bích Hoa Cẩn nói ra toàn bộ sự tình của nàng.
Nguyên lai lúc đầu nàng không phải thông qua khảo hạch quang minh chính đại tiến vào Lăng Tiêu Tông.
Mà là lừa một công tử ca của đại gia tộc, để hắn bỏ ra rất nhiều linh thạch chơi quan hệ, nàng mới tiến vào Lăng Tiêu Tông được.
Bất quá cũng có trả là, nàng và công tử ca kia ước định, đợi nàng tròn 20 tuổi, sẽ thành hôn với hắn.
Lúc trước Bích Hoa Cẩn nghĩ, chỉ cần mình tiến vào Lăng Tiêu Tông, như vậy sẽ trở thành người trên người, đến lúc đó coi như nàng hối hôn, công tử ca kia cũng không có cách nào làm gì nàng.
Dù sao gia tộc kia cũng không tính gia tộc mạnh mẽ gì, không đắc tội Lăng Tiêu Tông nổi.
Đáng tiếc hiện thực rất tàn khốc.
Ở Lăng Tiêu Tông, nàng chỉ là một đệ tử tư chất bình thường, không được Lăng Tiêu Tông coi trọng.
Hơn nữa gia tộc kia ở Lăng Tiêu Tông còn có chút nhân mạch.
Từ nửa năm trước, bọn hắn không ngừng đến thúc cưới, khiến cho nàng cực kỳ phiền não.
Vốn nàng không có ý định nói với Điêu Trường Tụ chuyện này, bại lộ quan hệ giữa hai người, để hắn ra mặt giúp nàng giải quyết.
Nhưng gia tộc kia ép người quá đáng, rao tin nàng có hôn ước lại không thực hiện, bại hoại thanh danh của nàng.
Bích Hoa Cẩn không thể nhịn được nữa, mới tìm Điêu Trường Tụ tố khổ.
Bình thường Điêu Trường Tụ không chú ý sự tình của tông môn, Bích Hoa Cẩn không nói, hắn thật đúng là không biết.
- Ngươi thật ngốc, loại sự tình này vì sao không sớm nói với ta.
Điêu Trường Tụ cười cười, bóp bóp bờ mông to tròn đàn hồi của thiếu nữ.
Hiện tại Bích Hoa Cẩn là nữ nhân của hắn, cái hôn sự này hắn nhất định phải giúp nàng hủy.
Điêu Trường Tụ hắn không có đam mê đội nón xanh, chỉ thích cho người khác đội nón xanh.
- Thế nhưng nếu ngươi giúp ta ra mặt, có thể bại lộ quan hệ giữa chúng ta hay không?
Bích Hoa Cẩn lo lắng hỏi.
Đây là nguyên nhân nàng một mực không nói với Điêu Trường Tụ việc này.
- Nói ngươi ngu xuẩn, ngươi lại có thể đùa bỡn những nam nhân kia xoay quanh, nói ngươi thông minh, ngươi còn lo lắng ta ra mặt giúp ngươi sẽ bại lộ quan hệ giữa chúng ta.
Điêu Trường Tụ dở khóc dở cười.
- Bây giờ ngươi không phải đã là đệ tử nội môn sao? Có phải không trưởng lão nào muốn nhận ngươi làm đồ đệ?
- Ta tư chất bình thường, không có vị trưởng lão nào muốn nhận ta làm thân truyền.
Bích Hoa Cẩn buồn bực nói.
Tu vi của nàng đều là dùng đan dược tích tụ, những trưởng lão tu vi cao thâm kia xem xét liền biết.
- Vậy ta thu ngươi làm đệ tử thân truyền không được sao? Đừng quên ta cũng là trưởng lão nội môn.
Điêu Trường Tụ đắc ý nói.
Ánh mắt Bích Hoa Cẩn sáng lên, trong nháy mắt minh bạch ý tứ của hắn.
- Đúng a! Sao ta không nghĩ tới chứ? Như vậy ngươi thân là sư tôn, ra mặt giúp ta từ hôn cũng rất hợp lý!
- Đồ nhi ngươi thật thông minh. Hiện tại làm sao để cảm tạ vi sư đây?
- Đồ nhi nhất định sẽ phục thị sư tôn!
Ánh mắt của Bích Hoa Cẩn tràn ngập mị hoặc, sau đó hôn từ ngực hắn dần xuống, đến khi thứ cứng rắn hùng dũng kia từ từ biến mất ở trong cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.
- Uhm…
Điêu Trường Tụ nhịn không được rên lên, tay ấn đầu nàng vào sâu hơn nữa…
...
Sau nửa canh giờ, Điêu Trường Tụ mang theo Bích Hoa Cẩn dung quang tỏa sáng, ánh mắt còn chưa tan mị diễm đi chứng nhận thân phận.
Trưởng lão phụ trách đăng ký nhìn thấy Bích Hoa Cẩn vịn Điêu Trường Tụ cũng rất kinh ngạc.
Bây giờ thanh danh của Bích Hoa Cẩn ở nội môn có thể nói là nát.
Cái gì lừa gạt hôn ước, đi cửa sau vào tông môn, sau đó không muốn thành hôn.
Còn có sự tình nàng ở ngoại môn lừa gạt tài nguyên tu luyện cũng truyền ra.
Nữ đệ tử thanh danh ác liệt như thế, còn có trưởng lão nguyện ý thu nàng làm thân truyền?
Thu nàng làm thân truyền coi như xong, còn hết lần này tới lần khác là Điêu Trường Tụ.
Bọn hắn đều biết thân phận kinh khủng của Điêu Trường Tụ, chính là đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão Hoa Hương Tích.
Hắn hoài nghi Điêu Trường Tụ có phải bị Bích Hoa Cẩn lừa hay không.
Bởi vì bọn hắn không cho rằng Điêu Trường Tụ và Bích Hoa Cẩn có một chân.
Điêu Trường Tụ già nua sắp chết, đi còn không vững, làm sao có thể ham sắc đẹp của nàng?
Nhất định là Điêu Trường Tụ thiện lương, không biết sự tình tông môn, nên bị Bích Hoa Cẩn lừa gạt.