Lương Giai Nghi từ xa đi tới, một chưởng vỗ chết con Ma Thú Nguyên Anh kỳ, buồn cười nói.
- Nhảy vực mà còn gào thét.
Đi đến Tiên Vực, nhìn vực sâu thăm thẳm phía dưới, nàng lẩm bẩm.
- Lần này ta không tin ngươi còn sống.
Sau đó Lương Giai Nghi gọi ra bảo kiếm, ngự kiếm phi hành trở về Lăng Tiêu Tông.
...
Trên đỉnh núi, Điêu Trường Tụ đang nằm ngủ trên ghế mây, cảm thấy có chút khó thở, trong mũi toàn là mùi thơm của thiếu nữ.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định lại là Tề Thiên Kỳ Kỳ lén lút nằm ngủ trên người hắn.
Điêu Trường Tụ mở mắt, túm lấy thân thể nhỏ nhắn cao một mét ba của Tề Thiên Kỳ Kỳ ném sang chiếc ghế mây nhỏ bên cạnh.
- Ái da... đau chết ta!
Tề Thiên Kỳ Kỳ kêu đau.
- Cái nghịch đồ này, sao ngày nào cũng thích ngủ trên người ta vậy hả?
Điêu Trường Tụ hung hăng gõ vào đầu của Tề Thiên Kỳ Kỳ một cái.
Điêu Trường Tụ đã chuẩn bị riêng cho Tề Thiên Kỳ Kỳ một chiếc ghế mây, để tránh nàng ngày nào cũng tìm cớ chen chúc ngủ chung với hắn.
Nhưng nữ hài vẫn luôn trèo lên người hắn ngủ.
- Vì nằm trên người sư tôn ngủ thoải mái hơn!
Tề Thiên Kỳ Kỳ hùng hồn nói.
Hỗn Độn Thần Thể của Điêu Trường Tụ có sức hút quá lớn với nàng.
Ôm Hỗn Độn Thần Thể ngủ rất thơm.
- Ngươi có thể học theo sư muội của ngươi được không?
Điêu Trường Tụ chỉ vào Tiết Ánh Lung đang ngồi đả tọa tu luyện ở bên cạnh.
Lúc này nàng đã ngừng tu luyện, mở mắt nhìn hai người ngày nào cũng cãi nhau.
- Nhìn xem sư muội của ngươi ngày nào cũng chăm chỉ tu luyện, còn ngươi thì sao? Ngoài ăn no thì chỉ biết ngủ! Có chút chí tiến thủ được không?
Điêu Trường Tụ hận rèn sắt không thành thép nói.
- Ta chẳng phải học theo sư tôn sao? Sư tôn ngoài ăn ra cũng chỉ biết ngủ!
Tề Thiên Kỳ Kỳ chống nạnh hừ hừ nói.
- ...
Điêu Trường Tụ nghẹn lời, hình như mình đúng là vậy thật.
Hết cách, bao nhiêu năm nay đều như thế, đã quen không tu luyện rồi, không sửa được.
- Hơn nữa sư muội chăm chỉ tu luyện thì có ích gì? Chẳng phải vẫn là Luyện Khí tầng một không thay đổi sao? Còn ta thì sao? Đã Kim Đan kỳ rồi!
Tề Thiên Kỳ Kỳ ngẩng cái mặt nhỏ lên, kiêu ngạo nói.
Vẻ mặt của Tiết Ánh Lung vô tội, hai người cãi nhau đừng lôi ta vào được không?
Ngay lúc này, Truyền Tin Phù của Điêu Trường Tụ có tin nhắn đến, Điêu Trường Tụ lười để ý tiểu loli Tề Thiên Kỳ Kỳ này, lấy Truyền Tin Phù ra xem.
Là tin nhắn của Lương Giai Nghi.
Kể chi tiết chuyện vừa xảy ra.
- Rơi xuống vực rồi?
Điêu Trường Tụ có một dự cảm chẳng lành.
Tình tiết này sao nghe quen thế nhỉ!
Chẳng phải là mô típ trong mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết kia sao?
Mình là đại BOSS, phái thủ hạ đi giết nhân vật chính, kết quả nhân vật chính rơi xuống vực, cuối cùng nhân vật chính không những không chết, còn gặp được kỳ ngộ trở nên mạnh mẽ hơn.
Tình tiết câu chuyện này có chút không hay.
Diệp Bất Phàm rơi xuống vực chắc chắn chưa chết, nếu không đã nhận được thông báo của hệ thống rồi.
- Rơi xuống vực?
Tề Thiên Kỳ Kỳ tò mò chui vào lòng Điêu Trường Tụ, muốn lén xem thông tin của Truyền Tin Phù.
Điêu Trường Tụ thu Truyền Tin Phù lại, hung hăng véo cái mặt nhỏ tinh xảo của Tề Thiên Kỳ Kỳ, nói.
- Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có xen vào!
- Ai là trẻ con? Người ta 18 tuổi rồi!
Tề Thiên Kỳ Kỳ tức giận nói.
- Không cho xem thì thôi, ai thèm xem, đồ keo kiệt!
Điêu Trường Tụ túm lấy cổ áo sau của Tề Thiên Kỳ Kỳ, nhấc nữ hài từ trong lòng mình ra, giống như xách một con mèo con, đặt nàng vào chiếc ghế mây nhỏ của mình.
- Các ngươi chăm chỉ tu luyện, vi sư ra ngoài một chuyến.
Điêu Trường Tụ nói với hai nàng.
- Vâng.
Tiết Ánh Lung gật đầu.
- Sư tôn người đi đâu? Ta cũng muốn đi!
Tề Thiên Kỳ Kỳ nhào tới, bám lên người Điêu Trường Tụ.
Điêu Trường Tụ đen mặt, dùng hai tay kẹp lấy hai bên nách của nàng, nhét nàng vào lòng Tiết Ánh Lung, ra lệnh.
- Ánh Lung, giữ kỹ sư tỷ cho ta.
- Vâng!
Tiết Ánh Lung ôm Tề Thiên Kỳ Kỳ cười cười.
Ở chung với hai người này một tháng, Tiết Ánh Lung thật sự rất vui vẻ.
Có bảo bối hoạt bát Tề Thiên Kỳ Kỳ này ở bên cạnh, thật sự không buồn chán.
Lúc này Điêu Trường Tụ mới ngự kiếm rời đi.
Hắn biết Tiên Vực.
Hắn không cho rằng một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ như Diệp Bất Phàm có thể miễn nhiễm với pháp tắc thần bí của Tiên Vực, rơi xuống mà vẫn sống.
Vậy thì lời giải thích duy nhất là, pháp tắc thần bí của Tiên Vực đã mất hiệu lực.
Dù thế nào, Điêu Trường Tụ cũng phải đi một chuyến.
Rất nhanh Điêu Trường Tụ đến trước Tiên Vực, để an toàn, hắn lấy ra một khôi lỗi Kim Đan kỳ, để khôi lỗi xuống dưới xem thử pháp tắc thần bí của Tiên Vực có mất hiệu lực hay không.
Nếu pháp tắc thần bí của Tiên Vực không mất hiệu lực, vậy thì khôi lỗi sẽ trở thành một đống gỗ vụn, mất đi khống chế mà rơi xuống.
Khôi lỗi Kim Đan kỳ ngự kiếm bay xuống Tiên Vực, lại không có bất kỳ dị thường nào.
- Pháp tắc thần bí của Tiên Vực quả nhiên đã mất hiệu lực rồi.
Điêu Trường Tụ vội vàng đi theo sau khôi lỗi, ngự kiếm xuống dưới.
Hắn muốn xuống dưới phá đám Diệp Bất Phàm.
Tuy hắn không thể động thủ với Diệp Bất Phàm, nhưng phá hoại một chút thì vẫn được.
Muốn có được kỳ ngộ? Hỏi ta chưa?
...
Dưới vực sâu, Diệp Bất Phàm đang hôn mê mở mắt.
- Ha ha ha! Ta chưa chết!! Ta chưa chết! Ta biết ngay, ta là nhân vật chính, ta không thể chết được!
Diệp Bất Phàm kích động nói.
May mắn có đống xương trắng dưới thân đã đỡ cho hắn một chút.
- Ui da... đau quá!
Diệp Bất Phàm vui mừng xong thì cảm thấy toàn thân đau nhức.
Hắn nhìn cơ thể mình, phát hiện toàn thân không có chỗ nào lành lặn, máu không ngừng rỉ ra, ngay cả xương sườn cũng gãy mất mấy cái.
Nhưng lúc này hắn không rảnh bận tâm đến vết thương của mình, hắn bước những bước nặng nề nhanh chóng đi về phía trước.
Bởi vì cách đó không xa lại có một cung điện hùng vĩ.
Trong cung điện này nhất định có kỳ ngộ của hắn.
Diệp Bất Phàm dùng sức đẩy cánh cửa cung điện ra, chỉ thấy chính giữa cung điện là đài cao, một cỗ quan tài pha lê đặt trên đài.
- Đây... Đây là mộ địa?
Trong lòng Diệp Bất Phàm nghi hoặc, từng bước một đi lên đài cao.
Khi đến trước quan tài pha lê, cả người hắn ngây dại.
- Đẹp... đẹp... đẹp quá!
Trong quan tài pha lê là một nữ tử mặc váy đỏ tuyệt đẹp.
Nàng nhắm mắt nằm yên tĩnh, giống như đang ngủ say.
Mà khi Diệp Bất Phàm nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc này, thì hệ thống trong đầu hắn cũng điên cuồng nhảy nhót.
[Kiểm tra được mỹ nữ phẩm chất cấp SSS!]
[Kiểm tra được mỹ nữ phẩm chất cấp SSS!]
[Kiểm tra được mỹ nữ phẩm chất cấp SSS!]
Hệ thống của Diệp Bất Phàm không ngừng lặp lại thông báo.
Diệp Bất Phàm hít sâu một hơi, mỹ nữ cấp SSS hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hoa Hương Tích lần trước hắn nhìn thấy cũng chỉ là mỹ nữ phẩm chất cấp SS mà thôi.
Nữ tử đang say ngủ trước mặt này quả thật quá xinh đẹp, đánh giá cấp SSS rất hợp lý.
- Nàng nhất định là thê tử chuẩn bị sẵn cho mình!
Diệp Bất Phàm hưng phấn đến cực điểm.
Theo như cốt truyện, chỉ cần mình đánh thức nàng dậy, nàng sẽ trực tiếp nhận hắn làm chồng, hầu hạ hắn cả đời.
Nhưng khi Diệp Bất Phàm vươn tay muốn chạm vào quan tài pha lê, thì một bình chướng trực tiếp đánh bay hắn.
Răng rắc, chân hắn gãy.
- A a a!!!
Diệp Bất Phàm đau đến nước mắt chảy ròng.
Đầu gối của hắn gãy gập 90 độ, cảm giác đau thấu xương này thật sự rất khó chịu.
Ngay lúc này, một bóng người ngự kiếm bay vào cung điện, đáp xuống đài cao.
Diệp Bất Phàm nhìn thấy còn có người khác đến, mặt không khỏi xanh mét, hắn không quan tâm chân đã gãy, bò cũng phải bò lên đài cao.
Mỹ nhân trong quan tài pha lê này chính là vợ của hắn!!!!
Không thể để người khác chạm vào được!!!