Dù trong lòng Diệp Bất Phàm uất ức cũng phải ngoan ngoãn đến Ma Thú Sâm Lâm giết Ma Thú.
Cách Lăng Tiêu Tông không xa có một Ma Thú Sâm Lâm.
Ma Thú ở đây tu vi không cao, cao nhất cũng chỉ đến Nguyên Anh kỳ.
Bây giờ vấn đề lớn nhất của Diệp Bất Phàm là vẫn chưa biết ngự kiếm phi hành, chỉ có thể dựa vào đôi chân để đi đến Ma Thú Sâm Lâm.
Diệp Bất Phàm mồ hôi đầm đìa chạy trên đường, nhìn ánh mặt trời gay gắt, hắn chỉ cảm thấy lòng uất ức đến cực điểm.
Mình rõ ràng là nhân vật chính, vì sao cứ phải chịu khổ chứ!
Ngay lúc này, một bóng hình xinh đẹp ngự kiếm đến bên cạnh Diệp Bất Phàm.
Là một nữ tử dung mạo không tệ, nàng mặc quần áo của đệ tử nội môn.
- Sư đệ, đệ đi đâu vậy?
Nữ tử cười hỏi.
[Kiểm tra được mỹ nữ phẩm chất cấp B.]
Trong đầu Diệp Bất Phàm vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Diệp Bất Phàm nhìn thấy nữ tử trước mặt cũng thầm nuốt nước miếng.
Tuy dung mạo của nữ tử này kém xa đám người Tiết Ánh Lung, nhưng cũng tính là một mỹ nữ.
Dạo gần đây ăn quá nhiều đồ cho heo, hiếm lắm mới nhìn thấy món ăn có thể vừa miệng, cho dù chỉ là rau bình thường, cũng khiến hắn thèm chảy nước miếng.
Đồng thời trong lòng Diệp Bất Phàm cũng đắc ý, mình quả nhiên là nhân vật chính, đi đến đâu cũng có mỹ nữ vây quanh.
- Sư tỷ, ta muốn đến Ma Thú Sâm Lâm phía trước.
Diệp Bất Phàm nở nụ cười tự tin nói.
Trong mắt nữ tử lóe lên vẻ ghê tởm, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, nói.
- Ta thấy sư đệ mới Trúc Cơ kỳ, nếu dựa vào đi bộ thì chắc phải đến tối mới đến được Ma Thú Sâm Lâm, mà ta vừa khéo cũng muốn đến Ma Thú Sâm Lâm hái chút thảo dược, hay là ta tiện đường chở sư đệ một đoạn?
Vẻ mặt Diệp Bất Phàm khó xử, giả vờ từ chối.
- Như vậy có làm lỡ thời gian của sư tỷ không?
- Không sao... sư lên đi đệ.
Nữ tử che miệng cười khẽ.
- Vậy thì làm phiền sư tỷ rồi.
Diệp Bất Phàm bày ra vẻ mặt đứng đắn leo lên phi kiếm của nữ tử.
Còn cố ý đứng ở phía sau, giữ khoảng cách với nữ tử.
Diệp Bất Phàm cười thầm, chiêu lạt mềm buộc chặt này hắn là cao thủ.
Ngươi càng muốn đến gần ta, ta càng phải tránh xa ngươi, túm chặt ngươi trong lòng bàn tay!
Thế là hai người ngự kiếm xuất phát.
- Sư đệ tên gì?
Nữ tử hỏi.
- Ta tên Diệp Bất Phàm, dám hỏi quý danh của sư tỷ.
Diệp Bất Phàm ra dáng quân tử.
- Ta? Ta... Ta tên Tiểu Thảo, sư đệ cứ gọi ta Thảo sư tỷ là được.
Nữ tử tùy tiện bịa ra một cái tên.
- Ồ... thì ra là Thảo sư tỷ!
Trong lòng Diệp Bất Phàm cười hắc hắc.
Quả nhiên là một cái tên hay.
- ...
Tiểu Thảo bất đắc dĩ, mình chỉ tùy tiện bịa ra một cái tên, cũng không nghĩ nhiều như vậy, lấy cái đức hạnh của Diệp Bất Phàm, bây giờ trong lòng chắc chắn đang nghĩ bậy bạ rồi.
...
Nửa canh giờ sau, Tiểu Thảo dẫn Diệp Bất Phàm đáp xuống Ma Thú Sâm Lâm.
- Sư đệ, ta phải đi tìm thuốc, có duyên gặp lại.
Tiểu Thảo thả Diệp Bất Phàm xuống rồi không quay đầu lại, ngự kiếm bay đi.
Diệp Bất Phàm nhìn bóng lưng của Tiểu Thảo, không khỏi hung hăng tát cho mình một cái.
Mình bày đặt cái gì chứ? Bây giờ thì hay rồi, Thảo sư tỷ chạy mất!
Nàng hẳn cảm thấy mình không thích nàng, nên mới lạnh lùng như vậy, bây giờ thì đau lòng rồi.
Diệp Bất Phàm hối hận không thôi, thở dài một hơi, chỉ có thể nghĩ lần sau gặp lại phải nhiệt tình với nàng hơn.
- Nhưng đây là đâu?
Diệp Bất Phàm nhìn những cây cổ thụ cao chọc trời xung quanh, nghi hoặc nói.
Đây là lần đầu tiên hắn đến Ma Thú Sâm Lâm, không quen thuộc nơi này.
Một bên khác, Tiểu Thảo không đi xa.
Nàng thu kiếm, ẩn giấu khí tức, lặng lẽ quay lại, trốn trong bóng tối nhìn Diệp Bất Phàm, trong mắt không hề che giấu sát ý.
- Lần này thì ngươi chết chắc rồi chứ?
Tiểu Thảo tên thật là Lương Giai Nghi, 960 tuổi, tu vi Thánh Anh kỳ, cùng lứa với Lý Thành Lâu và những người khác, đồng thời cũng là fan cuồng của Điêu Trường Tụ.
Cả tháng nay Điêu Trường Tụ luôn chú ý đến động tĩnh của Diệp Bất Phàm.
Việc Diệp Bất Phàm đột phá đến Trúc Cơ kỳ hắn cũng biết.
Nhiệm vụ giết Ma Thú Trúc Cơ hậu kỳ này là chính tay Điêu Trường Tụ giao xuống.
Mục đích là muốn Diệp Bất Phàm ra khỏi tông môn, sau đó giết chết hắn.
Diệp Bất Phàm sống thêm một ngày, trong lòng Điêu Trường Tụ sẽ cảm thấy bất an.
Hắn không thể nào cứ để mặc Diệp Bất Phàm tiếp tục phát triển được.
Quy tắc của Lăng Tiêu Tông là không được tàn sát lẫn nhau, nhưng lại có thể mượn đao giết người.
Lương Giai Nghi thân là quản sự ngoại môn, nghe theo dặn dò của Điêu Trường Tụ, luôn giám sát nhất cử nhất động của Diệp Bất Phàm, sớm đã nắm rõ phẩm hạnh của kẻ này.
Diệp Bất Phàm một ngày lừa một nữ đệ tử tạp dịch, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã có 30 nữ đệ tử tạp dịch bị hắn chà đạp.
Cộng thêm những hành vi của Diệp Bất Phàm trong lần tuyển chọn đệ tử trước đó, Lương Giai Nghi sớm đã không nhịn được muốn vỗ chết hắn.
Bây giờ nàng giả làm sư tỷ hiền lành, lừa Diệp Bất Phàm lên kiếm của mình, sau đó dẫn Diệp Bất Phàm đến khu vực trung tâm của Ma Thú Sâm Lâm, thả hắn xuống.
Xung quanh đây toàn là Ma Thú Nguyên Anh kỳ, nàng không tin một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ như Diệp Bất Phàm có thể thoát khỏi miệng Ma Thú Nguyên Anh kỳ.
...
Diệp Bất Phàm nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong lòng luôn có một cảm giác bất an khó hiểu, trực giác mách bảo hắn phải lập tức rời khỏi nơi này.
Diệp Bất Phàm lập tức quay người bỏ chạy.
Ngay khi hắn vừa chạy, mấy tiếng gầm rú vang lên, từ trong bóng tối, một con Ma Thú Nguyên Anh kỳ lao ra công kích hắn.
- Ma Thú Nguyên Anh kỳ!!!!
Diệp Bất Phàm nhìn thấy con Ma Thú này thì mặt trắng bệch.
Hắn mới chỉ Trúc Cơ kỳ, sao lại xui xẻo gặp phải Ma Thú Nguyên Anh kỳ chứ!
Diệp Bất Phàm không hề nghi ngờ tất cả chuyện này đều là do Thảo sư tỷ giở trò.
Trong trí tưởng tượng của hắn, Thảo sư tỷ yêu hắn còn không kịp, sao có thể hại hắn được chứ?
Diệp Bất Phàm vào thời khắc sinh tử nguy cấp cũng không giấu diếm nữa, tất cả phần thưởng nhận được trước đó từ hệ thống đều dùng hết.
Nhất thời, con Ma Thú Nguyên Anh kỳ kia cũng đuổi không kịp hắn.
Điều này khiến Lương Giai Nghi bất ngờ.
- Một Trúc Cơ kỳ, sao lại có tốc độ nhanh như vậy?
- Nhưng phía trước chính là Tiên Vực, chỉ cần rơi xuống sẽ bị pháp tắc dưới Tiên Vực đè ép, cho dù là cường giả Thiên Huyền kỳ cũng sẽ lập tức mất hết tu vi biến thành người thường. Chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Lương Giai Nghi cười lạnh.
Quả nhiên, Diệp Bất Phàm đến trước Tiên Vực, nhìn vực sâu hun hút phía dưới, vẻ mặt hắn tuyệt vọng, không còn đường lui nữa.
Con Ma Thú Nguyên Anh kỳ chảy nước miếng từng bước tiến đến chỗ hắn.
Vẻ mặt Diệp Bất Phàm tuyệt vọng, nhìn nhìn vách núi phía sau, lại nhìn con Ma Thú Nguyên Anh kỳ trước mặt, hắn nghiến răng một cái, trực tiếp nhảy xuống vực.
- Ta là nhân vật chính! Nhảy vực sao có thể chết được!!
Diệp Bất Phàm gào lên để tăng thêm dũng khí.