Tuổi Già Bị Lão Bà Chia Tay, Hệ Thống Rốt Cuộc Đã Đến! (Dịch)

Chương 38: Vẻ ngông nghênh vừa rồi đâu?

Chương Trước Chương Tiếp

Điêu Trường Tụ vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng thét chói tai từ phía sau truyền đến, hắn vội vàng quay người lại hỏi.

- Có chuyện gì?

Chỉ thấy Tiết Ánh Lung mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt vạt áo.

Mà Tề Thiên Kỳ Kỳ thì đứng trước mặt Tiết Ánh Lung ngẩng đầu nhìn trời, hai tay nhỏ vòng ra sau lưng huýt sáo, vẻ mặt như chẳng biết gì.

- Sư tôn, ta không sao.

Vừa rồi Tiết Ánh Lung còn tưởng là ai, kết quả phát hiện là tiểu sư tỷ của nàng giở trò.

- Không sao là tốt rồi.

Điêu Trường Tụ thấy Tiết Ánh Lung không muốn nói, hắn cũng lười hỏi.

Không cần nghĩ cũng biết là Tề Thiên Kỳ Kỳ giở trò.

- Đã tỉnh rồi thì qua đây, ta phát tài nguyên tu luyện cho các ngươi.

Trong lòng Tiết Ánh Lung mừng thầm, vội vàng đứng dậy cùng Tề Thiên Kỳ Kỳ đi đến trước mặt Điêu Trường Tụ ngồi xuống.

Thứ nàng cần bây giờ là tài nguyên tu luyện, công pháp gì đó đều là thứ yếu.

Điêu Trường Tụ lấy ra một bình đan dược đưa cho Tề Thiên Kỳ Kỳ nói.

- Ngươi đã Trúc Cơ kỳ, những đan dược này không cần vội vàng nuốt, trước tiên hãy xây dựng nền tảng vững chắc ở Trúc Cơ kỳ, lắng đọng một thời gian rồi đột phá.

- Ồ ồ ồ...

Tề Thiên Kỳ Kỳ ra vẻ ngông nghênh, khinh thường nói, nàng đã Hóa Thần kỳ rồi, còn phải giả làm thái điểu Trúc Cơ kỳ, thật là mệt chết đi được.

Sau đó Điêu Trường Tụ lấy ra 10 bình đan dược đưa cho Tiết Ánh Lung, nói.

- Ánh Lung, thể chất của ngươi đặc thù, những đan dược này ngươi cứ coi như kẹo mà ăn, ăn hết thì tìm ta lấy.

Tiết Ánh Lung nhìn đống đan dược trước mặt thì vui vẻ nói.

- Đa tạ sư tôn!

Cửu U Ma Thể của nàng muốn kích hoạt cần rất nhiều tài nguyên tu luyện.

- Sư tôn thiên vị! Vì sao chỉ cho ta một bình? Mà cho sư muội tận 10 bình!

Tề Thiên Kỳ Kỳ tủi thân chạy đến bên cạnh Điêu Trường Tụ, ôm lấy đùi hắn nói.

- ...

- ...

Ủa? Vẻ ngông nghênh vừa rồi đâu?

- Được được được, đây là chín bình, như vậy được chưa?

Điêu Trường Tụ lại lấy ra chín bình cho Tề Thiên Kỳ Kỳ.

Lúc này Tề Thiên Kỳ Kỳ mới vui vẻ trèo lên đùi Điêu Trường Tụ, rúc vào lòng hắn, vui vẻ đếm đếm mấy bình đan dược của mình.

Tiết Ánh Lung ôm 10 bình đan dược, đứng dậy cung kính hành lễ với Điêu Trường Tụ, nói.

- Sư tôn, đồ nhi xin phép về phòng tu luyện.

- Từ từ, đây là nạp giới, tặng cho ngươi, như vậy đựng đồ sẽ tiện hơn.

Điêu Trường Tụ thấy Tiết Ánh Lung cẩn thận ôm mấy bình thuốc, lấy ra một chiếc nạp giới đưa cho nàng.

Bỏ qua những thứ khác không nói, Tiết Ánh Lung thân là đệ tử thân truyền của hắn, trông cũng đáng thương quá rồi.

Cảm giác như chưa từng thấy qua việc đời.

Có chút đan dược đã vui vẻ thành như vậy.

Ngay cả quần áo mặc cũng chỉ có mỗi một bộ.

- Đa tạ sư tôn!

Tiết Ánh Lung kinh hỉ, đeo nạp giới vào ngón tay thon dài, thu hết đống đan dược vào trong.

Cuối cùng cũng có nạp giới rồi, những ngày không có nạp giới thật khó chịu.

Tiết Ánh Lung vuốt ve chiếc nạp giới này, càng nhìn càng thích.

Kiếp trước nàng quen trong nạp giới cái gì cũng có, ra ngoài cũng không cần chuẩn bị hành lý gì.

Kết quả trọng sinh trở lại, thói quen này mãi vẫn không sửa được.

Khiến cho lúc đến Lăng Tiêu Tông làm nhiệm vụ, những hành lý kia nàng đều quên mang theo, làm mất hết.

Nhìn bộ dạng của Tiết Ánh Lung, Điêu Trường Tụ thở dài một hơi, đồ nhi đáng thương như vậy, hắn sao có thể ra tay cưỡng chế thu phục được?

Bây giờ Điêu Trường Tụ đã qua cơn nguy hiểm sắp chết, một vài chuyện vô liêm sỉ, hắn không làm được nữa.

Người ta chỉ khi đường cùng, mới làm ra một vài chuyện vô liêm sỉ.

Tùy duyên vậy, chỉ cần trói buộc Khí Vận Chi Nữ Tiết Ánh Lung này ở bên cạnh là được.

Điêu Trường Tụ về đến phòng mình, cả ngày hôm nay mệt rã rời, hắn đi vào bồn tắm, muốn tắm một cái.

Ngay lúc này, hắn nhìn thấy đống quần áo xếp chồng trên mặt đất, quần lót và áo ngực ở trên cùng.

Đây chẳng phải là...

- Cốc! Cốc!

Cửa phòng bị gõ.

Tiết Ánh Lung ở ngoài cửa đỏ mặt nói.

- Sư tôn, ta quên chưa lấy quần áo của mình.

...

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã qua một tháng.

Trong khoảng thời gian này, Hoa Hương Tích đến mấy lần, giảng đạo cho Tề Thiên Kỳ Kỳ và Tiết Ánh Lung.

Đến được vài lần, Hoa Hương Tích tức giận bỏ đi không đến nữa.

Bởi vì mỗi lần Tề Thiên Kỳ Kỳ nghe nàng giảng đạo đều ngủ say sưa, căn bản không nghe.

Càng tức hơn là Tề Thiên Kỳ Kỳ còn không hiểu sao từ Trúc Cơ kỳ tu luyện lên đến Kim Đan kỳ.

Mà Tiết Ánh Lung, người duy nhất nghe giảng đạo nghiêm túc, tu vi vẫn luôn dừng lại ở Luyện Khí tầng một không nhúc nhích.

Điều này khiến đạo tâm của nàng bị tổn thương, lười đến nữa.

...

- Sư tỷ, Diệp Bất Phàm ta thề nhất định sẽ đối xử tốt với nàng!

Diệp Bất Phàm ôm một nữ đệ tử tạp dịch dung mạo bình thường, tình cảm sâu đậm nói.

Nữ đệ tử tạp dịch cũng cảm động đến nước mắt lưng tròng.

Tuy Diệp Bất Phàm tư chất bình thường, dung mạo tầm thường, còn đầy mùi phân, nhưng hắn ân cần chu đáo nha!

- Sư đệ... ta yêu ngươi...

Hai người ngã xuống giường.

15 phút sau.

Diệp Bất Phàm ôm nữ tử, trong lòng cảm thấy ghê tởm.

Nếu không phải vội nhận thưởng của hệ thống, hắn mới không thèm để ý đến nữ tử dung mạo bình thường này, ngay cả một ngón chân của Tề Thiên Kỳ Kỳ, Tiết Ánh Lung, Hoa Hương Tích cũng không bằng.

[Chúc mừng ký chủ đạt thành tựu Bách Nhân Trảm!]

[Bây giờ phát thưởng: Tu vi của ký chủ tăng lên đến Trúc Cơ kỳ.]

- Cuối cùng cũng Trúc Cơ kỳ rồi!

Trong lòng Diệp Bất Phàm kích động.

Đệ tử tạp dịch tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ, tài nguyên tu luyện sẽ tăng lên tương ứng, đồng thời cũng không cần làm những công việc dơ bẩn nữa, thay vào đó là một vài công việc tương đối nhẹ nhàng.

Ngày hôm sau Diệp Bất Phàm đến chỗ quản sự ngoại môn báo cáo tu vi của mình.

- Cái gì? Ta phải hoàn thành nhiệm vụ của tông môn thì mới được hưởng tài nguyên tu luyện của Trúc Cơ kỳ?

Diệp Bất Phàm có chút kích động nhìn trưởng lão ngoại môn trước mặt.

Rõ ràng những đệ tử tạp dịch khác đều không cần, vì sao đến chỗ hắn lại phải hoàn thành nhiệm vụ của tông môn?

Trưởng lão ngoại môn thản nhiên liếc nhìn Diệp Bất Phàm một cái rồi nói.

- Đúng.

- Vì sao trước giờ ta chưa từng nghe nói quy định này?

Diệp Bất Phàm nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Hắn nghi ngờ mình bị nhằm vào.

Không sai, trưởng lão ngoại môn đang nhằm vào hắn.

Ai bảo hắn không biết sống chết chất vấn Tông chủ?

Tuy Hoa Nhược Tích không dặn dò bọn họ phải gây khó dễ, nhưng bọn họ không ưa Diệp Bất Phàm.

Ngươi tính là cái thá gì? Cũng xứng nói chuyện với Tông chủ?

- Quy định này trước hôm qua không có, hôm nay mới có.

Trưởng lão ngoại môn ném một tờ nhiệm vụ của tông môn xuống trước mặt Diệp Bất Phàm.

- Đây chính là nhiệm vụ của ngươi, đến Ma Thú Sâm Lâm giết một con Ma Thú Trúc Cơ hậu kỳ, coi như ngươi hoàn thành nhiệm vụ.

- Ma Thú Trúc Cơ hậu kỳ? Ta mới Trúc Cơ sơ kỳ, ta lấy cái gì đi giết?

Diệp Bất Phàm giận dữ nói.

- Cái đó ta không biết, nếu ngươi không hoàn thành được, thì tiếp tục đi hốt phân cho ta.

Trưởng lão ngoại môn vung chưởng đánh bay Diệp Bất Phàm ra ngoài.

Những người xung quanh nhìn thấy đều cười nhạo.

- Nhìn kìa! Đây chẳng phải tên chuyên đi hốt phân sao.

- Thảo nào người đầy mùi phân!

- Ha ha ha! Có lần ta đi ị, hắn ở bên cạnh hốt phân, sau đó phân của ta không cẩn thận bắn lên mặt hắn.

- Móa, buồn nôn! Ọe...

Diệp Bất Phàm nghe được những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt xanh mét.

Cái thân phận hốt phân này, hắn một phút cũng không muốn đeo lên đầu nữa.

Ngày ngày hốt phân, ghê tởm đến nỗi cơm cũng ăn không vô, cả người một tháng xuống tận 20 cân.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (3)