Lúc này Bích Xuân Hoa đẩy cửa bước vào, vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Vị đại nhân kia phái sứ giả đến rồi!
Bích Hoa Cẩn và Bích Khúc Viện đồng thời biến sắc.
Những bí mật trong gia tộc này các nàng đều biết.
Bây giờ có sứ giả đến, không nghi ngờ gì chính là đến yêu cầu các nàng thực hiện lời hứa, thúc giục việc kết hôn.
Bích Hoa Cẩn đã có Điêu Trường Tụ, không muốn tái giá.
Mà Bích Khúc Viện thì mê luyến Bích Hoa Cẩn, càng không muốn lấy chồng.
Nàng ghét nam nhân.
- Hai con đi theo ta đến phòng nghị sự! Sứ giả đã biết sự tồn tại của hai con, chỉ đích danh muốn gặp cả hai.
Bích Xuân Hoa cũng bất đắc dĩ.
Ý của sứ giả chính là muốn chọn một trong hai người bọn họ đi hầu hạ thiếu gia của hắn.
Bích Hoa Cẩn và Bích Khúc Viện đều lộ vẻ bất đắc dĩ, đi theo Bích Xuân Hoa đến phòng nghị sự.
Giờ phút này trong phòng nghị sự có ba người đang ngồi.
Ngoài cha mẹ của Bích Hoa Cẩn và Bích Khúc Viện ra, ngồi ở vị trí chủ tọa là một nữ tử mặc váy đỏ, khí chất cao quý, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Bích Khúc Viện nhìn thấy nữ tử này thì mắt sáng lên, đối phương lớn lên đúng gu thẩm mỹ của mình.
Chỉ kém tỷ tỷ của mình một chút mà thôi.
Nếu Điêu Trường Tụ ở đây thì chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Bởi vì nữ tử này chính là Tông chủ của Hợp Hoan Tông, Khê Mạn Mạn.
Giờ phút này Khê Mạn Mạn thay đổi hoàn toàn dáng vẻ yêu mị quyến rũ trước mặt Điêu Trường Tụ.
Thay vào đó là khí chất cao không thể với tới, ưu nhã cao quý.
Cha của Bích Hoa Cẩn và Bích Khúc Viện là Bích Vấn Thiên vẻ mặt câu nệ, không dám nhìn Khê Mạn Mạn nhiều.
Dù tu vi của hắn đặt ở Thiên Thánh Thần Châu đã là đỉnh cấp, nhưng đứng trước nữ tử thần bí này vẫn cảm thấy áp lực to lớn.
Hắn cũng không biết tu vi của nữ tử trước mặt này đã đạt đến trình độ khủng bố nào.
Thấy hai tỷ muội Bích Hoa Cẩn đã đến, Bích Vấn Thiên cung kính nói.
- Sứ giả đại nhân, hai nữ nhi của ta đã đến.
- Ừm.
Khê Mạn Mạn thản nhiên mở miệng, đột nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bích Hoa Cẩn.
Điều này khiến áp lực của Bích Hoa Cẩn tăng gấp bội.
- Nàng đã thất trinh, không xứng hầu hạ thiếu gia nhà ta.
Khê Mạn Mạn không chút nể nang chỉ vào Bích Hoa Cẩn nói.
Mọi người ở hiện trường đều lúng túng.
Bọn họ đang định nói Bích Hoa Cẩn đã kết hôn, chỉ có Bích Khúc Viện là chọn được.
Khê Mạn Mạn lại chỉ Bích Khúc Viện.
- Vậy thì chọn nàng, nàng đi theo ta, đến hầu hạ thiếu gia nhà ta.
Vẻ mặt Bích Khúc Viện bướng bỉnh nói.
- Ta không đi! Vì sao chúng ta nhất định phải đi hầu hạ thiếu gia chết tiệt của ngươi!
Bích Khúc Viện vừa không muốn đi hầu hạ thiếu gia nhà người ta, cũng không muốn Bích Hoa Cẩn đi hầu hạ thiếu gia nhà người ta, vậy thì lựa chọn duy nhất chính là xé rách mặt, phản kháng.
- Khúc Viện không được làm loạn!
Bích Vấn Thiên đứng dậy quát.
- Cha, vì sao con nhất định phải đi hầu hạ tên thiếu gia chết tiệt của nàng? Bích gia chúng ta ở Thiên Thánh Thần Châu mạnh mẽ như vậy, còn sợ gia tộc của nàng sao?
Bích Khúc Viện không phục nói.
Khê Mạn Mạn không lên tiếng, lặng lẽ uống trà.
Đầu óc của Bích Vấn Thiên có vấn đề mới đi phản kháng.
Bích Vấn Thiên đen mặt nói.
- Con không đi cũng phải đi! Nếu không có chỗ dựa, Bích gia chúng ta đã sớm không còn tồn tại rồi!
Ngay cả một sứ giả cũng có thể diệt Bích gia bọn họ, bọn họ dựa vào cái gì để đối đầu với chỗ dựa kia chứ?
- Hơn nữa con đi hầu hạ thiếu gia nhà người ta, tài nguyên tu luyện có được còn tốt hơn nhiều. Tương lai thành tựu vô hạn, để con đi hầu hạ thiếu gia nhà người ta là cơ duyên.
Bích Vấn Thiên sâu xa nói.
Ngay cả người nhà của mình cũng không đứng về phía mình, Bích Khúc Viện còn có thể làm gì, chỉ có thể tủi thân đồng ý.
Thấy chuyện đã giải quyết xong, Khê Mạn Mạn đặt chén trà xuống, đặt một chiếc nạp giới lên bàn nói.
- Đây là một ít đan dược Thánh phẩm, còn có một vài bảo vật Thánh phẩm, coi như sính lễ cho nữ nhi nhà các ngươi, từ nay về sau nàng chính là người của Điêu gia chúng ta.
Đan dược Thánh phẩm!!! Bảo vật Thánh phẩm!!!
Không chỉ đám người Bích Vấn Thiên, ngay cả Bích Khúc Viện cũng chấn động.
Mình đáng giá đến vậy sao?
Đan dược Thánh phẩm ở Thiên Thánh Thần Châu cực kỳ hiếm thấy, không ai có thể luyện chế, chỉ có thể đi vào một vài di tích, bí cảnh cổ xưa để tìm kiếm vận may.
Sự xuất hiện của mỗi một viên đan dược Thánh phẩm đều có thể khiến tất cả thế lực lớn ở Thiên Thánh Thần Châu phát cuồng.
Bảo vật Thánh phẩm thì càng khỏi phải nói, bởi vì căn bản không có.
Bảo vật Thánh phẩm chỉ tồn tại trong ghi chép.
Vẻ mặt của Bích Hoa Cẩn cũng kích động, nắm lấy tay Bích Khúc Viện nói.
- Muội muội mau đồng ý đi! Mau theo nàng đến Điêu gia gì đó đi!
Bích Hoa Cẩn nghĩ rằng Điêu Trường Tụ có thuốc rồi!
Đây đều là đan dược Thánh phẩm!
Cho dù là phế vật ăn vào cũng có thể thành thiên tài!
- Tỷ tỷ...
Bích Khúc Viện đương nhiên biết Bích Hoa Cẩn đang nghĩ gì, tỷ tỷ bán muội muội dễ dàng như vậy sao?
Cả ngày chỉ nhớ thương lão nhân chết tiệt kia!!!!
Bích Hoa Cẩn làm sao cũng không thể liên tưởng được Điêu gia trong miệng Khê Mạn Mạn lại có liên quan đến Điêu Trường Tụ.
Trong mắt nàng chỉ nhìn thấy đan dược Thánh phẩm.
- Ta đi còn không được sao!
Bích Khúc Viện chỉ có thể tủi thân nói, bởi vì không có quyền từ chối.
Ngay cả tỷ tỷ mà nàng yêu nhất cũng đứng ở phía đối diện rồi.
Khê Mạn Mạn đứng dậy, vẫy tay với Bích Khúc Viện.
Bích Khúc Viện mắt sáng lên, vui vẻ đi tới ôm lấy cánh tay của Khê Mạn Mạn.
Đi theo đại tỷ tỷ này cũng không thiệt.
Còn về thiếu gia gì đó...
Coi như bị chó cắn.
Đợi ta tu luyện thành tài rồi, việc đầu tiên chính là lật người làm chủ.
Khê Mạn Mạn vừa gặp đã nhìn ra đặc tính tiểu bách hợp ẩn giấu của Bích Khúc Viện.
Có nha đầu này ở bên cạnh, những ngày tháng sau này chắc sẽ vui vẻ lắm đây.
Hai bách hợp tụ lại với nhau.
- Chúng ta đi đây.
Khê Mạn Mạn nói.
- Nhanh vậy sao? Có cần tổ chức một bữa tiệc rồi đi không?
Bích Vấn Thiên nói.
Hắn biết lần này chia tay, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nữ nhi của mình.
Có chút không nỡ.
- Không cần.
Khê Mạn Mạn thản nhiên nói.
Sau đó nàng vung tay lên, hư không bị xé rách, dẫn theo Bích Khúc Viện bước vào trong, sau đó vết nứt khép lại, khí tức của hai người hoàn toàn biến mất.
Những người ở hiện trường đều kinh ngạc trước thủ đoạn này của Khê Mạn Mạn.
- Điêu gia kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?