Sau khi Hoa Hương Tích rời đi, Điêu Trường Tụ cũng chuẩn bị dẫn theo hai vị đệ tử thân truyền của mình trở về.
Sơn phong của hắn khá lớn, phòng ốc cũng nhiều.
Cho thêm 10 người vào ở cũng được.
Điêu Trường Tụ gọi ra bảo kiếm, đứng lên trên, nói với Tề Thiên Kỳ Kỳ và Tiết Ánh Lung.
- Lên đây.
Tề Thiên Kỳ Kỳ hưng phấn nhảy lên, sau đó ôm chặt lấy đùi Điêu Trường Tụ.
Điêu Trường Tụ nhìn bộ dạng này của Tề Thiên Kỳ Kỳ cũng bất đắc dĩ.
Mình chẳng qua chỉ đẹp trai hơn người một chút thôi mà? Có cần thiết để tiểu loli này ngày ngày ôm đùi không chịu buông như vậy không?
Trong mắt Điêu Trường Tụ, Tề Thiên Kỳ Kỳ chính là điển hình của kẻ cuồng đại thúc.
Ngoài nguyên nhân này, hắn thật sự không nghĩ ra vì sao Tề Thiên Kỳ Kỳ lại dính lấy hắn như vậy.
Rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Điêu Trường Tụ rất tiếc nuối vì Tề Thiên Kỳ Kỳ không phải Khí Vận Chi Nữ.
Nếu Tề Thiên Kỳ Kỳ là Khí Vận Chi Nữ thì tốt biết mấy!
Khí Vận Chi Nữ thuần túy được tặng không.
Bảo kiếm cách mặt đất một mét.
Tiết Ánh Lung muốn nhảy nhưng nhảy không lên, giờ phút này nàng mới chỉ là Luyện Khí tầng một, không khác gì người phàm.
Điêu Trường Tụ đưa tay ra, cười nói.
- Vi sư giúp con.
Điêu Trường Tụ rõ ràng có thể hạ thấp độ cao của bảo kiếm, để Tiết Ánh Lung dễ dàng bước lên.
Nhưng hắn cố tình không làm.
Hạ thấp độ cao của bảo kiếm, thì làm sao có cơ hội tiếp xúc với Khí Vận Chi Nữ này được?
Điêu Trường Tụ hoàn toàn không vội muốn Tiết Ánh Lung lập tức thần phục.
Hắn muốn từ từ từng bước dùng nhân cách của mình khiến Tiết Ánh Lung tự nguyện thần phục.
Trước mị lực, sau danh tiếng.
Tiết Ánh Lung cũng không nghĩ nhiều, chỉ là nàng không quen tiếp xúc cơ thể với nam nhân, vành tai hơi ửng đỏ đưa tay ngọc ra, nắm lấy bàn tay của Điêu Trường Tụ.
Điêu Trường Tụ nhẹ nhàng kéo một cái, thân thể mềm mại yếu đuối của Tiết Ánh Lung được kéo lên, đứng trên bảo kiếm.
- Đa tạ sư tôn!
Điêu Trường Tụ gật đầu, sau đó nói.
- Đứng vững, ta bay đây!
- Vâng.
Tiết Ánh Lung gật đầu.
Diệp Bất Phàm bị rụng mấy cái răng cửa, được phân cho một căn nhà rách nát để ở, bên cạnh hắn là nhà vệ sinh công cộng.
Trước khi tu vi đạt đến Kim Đan kỳ, thì chỉ là phàm nhân, cần phải ăn uống bài tiết.
Mà công việc của đệ tử tạp dịch chính là phụ trách dọn dẹp nhà vệ sinh và nấu cơm cho đệ tử ngoại môn.
Bởi vì Diệp Bất Phàm vừa mới đắc tội với quá nhiều người, trưởng lão ngoại môn trực tiếp giao cho hắn công việc mỗi ngày đi đổ phân.
Còn cho hắn ở ngay cạnh nhà vệ sinh công cộng, mỹ danh là tiện cho công việc.
Diệp Bất Phàm không trách Hoa Hương Tích, ngược lại cảm thấy hành vi của mình có chút nóng vội.
- Mình nên nói những chuyện này với vợ ở nơi riêng tư mới phải.
- Vợ mình da mặt mỏng, trước mặt nhiều người như vậy không tiện bày tỏ tình yêu với mình!
Diệp Bất Phàm thấu hiểu nói.
- Mình biết ngay vợ mình vẫn yêu mình, cái tát này nhìn thì đánh rất đau, nhưng chỉ làm mình rụng mấy cái răng mà thôi, đây là làm cho người khác xem.
...
Điêu Trường Tụ dẫn theo hai nàng trở về sơn phong, dặn dò các nàng vài câu, bảo các nàng tự chọn phòng trong viện để ở, sau đó không ngừng nghỉ chạy đến chỗ Hoa Hương Tích.
Điêu Trường Tụ đến trước cửa phòng của Hoa Hương Tích, nhẹ nhàng gõ cửa.
Hắn có chút nghi hoặc vì sao sư tôn đột nhiên muốn hắn đến tìm nàng.
- Vào đi.
Giọng nói lười biếng của Hoa Hương Tích từ trong phòng truyền ra.
Điêu Trường Tụ đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy Hoa Hương Tích trên giường, hắn giật mình vội vàng cúi đầu.
Chỉ thấy lúc này trên người Hoa Hương Tích chỉ mặc váy bó sát nhỏ xíu, áo khoác ngoài vừa rồi đã bị nàng cởi ra treo trên giá áo bên cạnh.
Nàng nằm nghiêng trên giường, một chân co một chân duỗi, tay ngọc chống má, nâng lên nửa thân trên đầy mê hoặc.
Vừa rồi Điêu Trường Tụ rõ ràng đã nhìn thấy hơn nửa ngọc phong trắng tuyết.
Hắn không hiểu vì sao sư tôn đột nhiên có hành vi lớn mật như vậy.
Đã hoàn toàn không coi hắn là người ngoài nữa rồi.
Kiểm tra điểm thần phục của nàng, vẫn là 8 không thay đổi.
Nhưng vì sao đột nhiên lại cho hắn nhiều “phúc lợi” lớn như vậy?
Biểu hiện của Điêu Trường Tụ khiến Hoa Hương Tích rất hài lòng.
Xem ra hắn vẫn là đồ đệ ngoan ngoãn của mình.
- Lại đây ngồi.
Hoa Hương Tích thấy Điêu Trường Tụ cúi đầu ngơ ngác đứng ở cửa thì lên tiếng.
- Như vậy không hay lắm đâu? Sư tôn có muốn mặc quần áo chỉnh tề trước không?
Điêu Trường Tụ yếu ớt hỏi.
Điêu Trường Tụ biết Hoa Hương Tích cho rằng hắn không biết gì cả.
Cho nên hắn không dám biểu hiện quá nổi bật, chỉ có thể ngoan ngoãn đóng vai hình tượng đồ đệ tốt của mình.
- Không cần! Trời nóng! Như vậy mát hơn, hơn nữa ngươi cũng đâu phải người ngoài.
Hoa Hương Tích giống như tiểu nữ hài chu môi.
Với biểu cảm và giọng điệu này, nếu là trước kia, Điêu Trường Tụ sẽ không nghĩ nhiều.
Bởi vì Hoa Hương Tích thường xuyên làm nũng như vậy, giống như một tiểu nữ hài.
Nhưng biết được hai người đã có quan hệ thể xác, bây giờ nghe Hoa Hương Tích nói như vậy thì không khỏi suy nghĩ lung tung.
Luôn cảm thấy Hoa Hương Tích đang làm nũng với hắn.
Đã đến nước này, Hoa Hương Tích cũng không để ý, vậy thì hắn thân là nam nhân, còn để ý cái gì?
Huống chi trước kia hắn đã xem không ít.
Điêu Trường Tụ là nam nhân nhìn thấy da thịt của Hoa Hương Tích nhiều nhất trên đời, câu nói này không hề ngoa.
Trước kia, Hoa Hương Tích, Liễu Như Yên, Khê Mạn Mạn và hắn bốn người tụ tập đánh mạt chược, vì thời tiết nóng nực, ba nàng thường chỉ mặc đồ lót bó sát, khoác một chiếc áo choàng mỏng manh nhìn xuyên thấu là xong.
Đôi khi thậm chí còn để Điêu Trường Tụ đứng bên cạnh quạt gió cho ba nàng.
Cũng không còn cách nào.
Trước kia, trong lòng Điêu Trường Tụ chỉ có Liễu Như Yên, cho dù Hoa Hương Tích, Khê Mạn Mạn có thế nào đi nữa, đứng trước mặt hắn, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Hoa Hương Tích cũng vì vậy dần dần trở nên bạo dạn, vốn dĩ không coi Điêu Trường Tụ là nam nhân.
Sắc mặt Điêu Trường Tụ như thường, từ từ tiến đến trước mặt Hoa Hương Tích, ngồi xuống bồ đoàn trước giường.
- Trường Tụ, nói xem vì sao ngươi đột nhiên muốn thu nhận Tiết Ánh Lung làm đệ tử thân truyền!
Hoa Hương Tích mở miệng hỏi.
Trong lòng tự thôi miên mình: Ta đây là hỏi thay cho Như Yên.
Nếu như không biết Hoa Hương Tích đã bị hắn cưỡng chế thu phục, Điêu Trường Tụ nhất định sẽ nói thật, là nhìn trúng thân thể của Tiết Ánh Lung.
Bởi vì Hoa Hương Tích là sư tôn mà hắn kính trọng nhất, là người thân thiết nhất của hắn.
Nhưng bây giờ, Điêu Trường Tụ không thể nói thật được.
Hoa Hương Tích hỏi câu này rõ ràng là mang theo ý ghen tuông.
Có cảm giác như đang hỏi tội.
Mình mà nói thật thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Đừng bao giờ đánh giá thấp bình dấm của nữ tử lớn đến mức nào.
Đặc biệt là Hoa Hương Tích.
Tuy nàng không thừa nhận quan hệ của mình với Điêu Trường Tụ, nhưng trong lòng nàng, Điêu Trường Tụ đã là người của nàng rồi.
Nàng không cho phép nữ tử khác dính vào dù chỉ một chút.
- Sư tôn, ta chẳng phải đã nói rồi sao? Ta nhìn ra thể chất đặc thù của nàng, không muốn nhìn nàng chôn vùi thiên phú của mình.
Điêu Trường Tụ nghiêm túc nói.