Tuổi Già Bị Lão Bà Chia Tay, Hệ Thống Rốt Cuộc Đã Đến! (Dịch)

Chương 25: Sư thúc xin tự trọng

Chương Trước Chương Tiếp

Điêu Trường Tụ mơ mơ màng màng mở mắt.

Hắn cảm thấy toàn thân vô lực, hai chân mềm nhũn, phảng phất như cơ thể bị đào rỗng.

- Đây là sao? Mình không phải đang ở trong Tẩy Tủy Thánh Trì sao? Sao lại ở đây?

Đầu óc Điêu Trường Tụ choáng váng.

- Trường Tụ, ngươi cuối cùng cũng tỉnh?

Hoa Hương Tích ngồi ngay ngắn ở một bên, không chút biểu cảm nhàn nhạt mở miệng.

Điêu Trường Tụ cảm thấy hình như sư tôn đang giận, hơn nữa còn giận hắn, nếu không sẽ không dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn.

- Sư tôn, chúng ta không phải đang ở Tẩy Tủy Thánh Trì sao? Sao lại ở trong phòng này rồi?

Điêu Trường Tụ nghi hoặc hỏi, hơn nữa bây giờ quần áo trên người hắn cũng chỉnh tề.

- A? Sao tu vi của mình đã là Nguyên Anh hậu kỳ rồi!

Lúc này Điêu Trường Tụ mới phát hiện ra tu vi của mình thay đổi, không khỏi kinh hỉ.

- Ngươi ở Tẩy Tủy Thánh Trì hôn mê bất tỉnh, là ta vớt ngươi lên.

Hoa Hương Tích thản nhiên nói.

Phảng phất như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.

Điều này khiến Khê Mạn Mạn ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng không khỏi cười thầm, thật biết giả vờ.

- Đa tạ sư tôn!

Điêu Trường Tụ vội vàng cảm tạ Hoa Hương Tích.

Vừa nghĩ tới Hoa Hương Tích còn tự tay giúp mình mặc quần áo, hắn liền cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Đúng lúc này, hắn phát hiện hệ thống có một đống tin nhắn chưa đọc.

[Chúc mừng kí chủ cưỡng chế thu phục Khí Vận Chi Nữ Hoa Hương Tích thành công.]

[Chúc mừng kí chủ nhận được ban thưởng.]

[Thưởng thứ nhất, Hỗn Độn Thần Thể của kí chủ hồi phục đến năm phần mười, hiện tại kí chủ có thể tu luyện bình thường.]

[Thưởng thứ hai, tu vi của kí chủ tăng lên tới Nguyên Anh hậu kỳ.]

- ???????

Cái quỷ gì thế này!!!!

Điêu Trường Tụ chấn động nhìn Hoa Hương Tích.

- Hệ thống ngươi có lầm lẫn gì không? Khi nào thì ta cưỡng chế thu phục sư tôn?

[Kí chủ tự mình xem đi.]

[Tên: Hoa Hương Tích]

[Tu vi: Độ Kiếp trung kỳ]

[Thể chất: Ngọc Hồ Thôn Thiên Thể]

[Điểm khí vận: 150000]

[Điểm thần phục: 8]

...

- ...

Điêu Trường Tụ sờ sờ thắt lưng của mình.

Thảo nào hắn cảm thấy cơ thể bị đào rỗng, thái độ của sư tôn với hắn là lạ, thì ra lúc hắn hôn mê đã xảy ra đại sự.

Là do hắn...

Nhưng vừa nghĩ tới Hoa Hương Tích là sư tôn mà hắn và Liễu Như Yên kính yêu nhất, Điêu Trường Tụ liền cảm thấy chột dạ.

Nếu Liễu Như Yên xuất quan, biết được chuyện này...

Nàng có khi nào cầm đao đuổi chém hắn không?

- Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa ta móc mắt ngươi!

Hoa Hương Tích thấy Điêu Trường Tụ cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Chẳng lẽ tên nghịch đồ này đã phát hiện ra cái gì rồi?

Không thể nào!

Hắn rõ ràng hôn mê bất tỉnh, không thể nào biết được mình đã làm gì mới đúng.

Điêu Trường Tụ chột dạ vội vàng cúi đầu.

Xem ra sư tôn không định công khai chuyện này, đang giả vờ như không có gì xảy ra.

Như vậy hắn càng không thể nhắc tới, mọi người cứ coi như không có chuyện gì là tốt nhất.

Khê Mạn Mạn cười hì hì đi tới trước mặt Điêu Trường Tụ, nhẹ nhàng ghé vào vai hắn, cười duyên nói.

- Bây giờ Trường Tụ đệ đệ thật đẹp trai nha...

Khê Mạn Mạn đưa tay vuốt ve khuôn mặt soái thúc thúc của Điêu Trường Tụ.

Hương thơm cơ thể đặc biệt chui vào mũi, đồng thời hắn cảm nhận được sức nặng từ ngực của Khê Mạn Mạn đè lên vai mình.

Không khỏi có chút thất thần.

Không hổ là tông chủ Hợp Hoan Tông, thủ đoạn quả nhiên lợi hại.

Hoa Hương Tích thấy Khê Mạn Mạn và Điêu Trường Tụ thân mật như vậy, mày liễu khẽ nhíu, trong lòng có cảm giác khó chịu không tên.

Điêu Trường Tụ phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Hoa Hương Tích, vội vàng đẩy thân thể mềm mại ấm áp của Khê Mạn Mạn ra, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.

- Sư thúc xin tự trọng!

Khê Mạn Mạn chuyển sang ôm lấy Hoa Hương Tích, ủy khuất nũng nịu nói.

- Đồ đệ nhà ngươi chê ta... hu hu...

Hoa Hương Tích rất hài lòng với biểu hiện của Điêu Trường Tụ, cười nói.

- Mạn Mạn, ngươi đừng trêu ghẹo đồ nhi của ta nữa. Hắn không chịu nổi ngươi trêu chọc đâu.

- Biết làm sao... Trường Tụ đệ đệ ta càng nhìn càng thích... Hay là ngươi cho ta mượn đồ nhi của ngươi một đêm đi...

Khê Mạn Mạn quyến rũ nháy mắt với Điêu Trường Tụ.

Điêu Trường Tụ suýt chút nữa thì gật đầu đồng ý.

- Không được!

Hoa Hương Tích không chút do dự cự tuyệt.

- Đồ nhi của ta không chịu nổi ngươi hành hạ!

Chịu được ngươi chơi hai canh giờ, sao lại không chịu nổi ta một đêm chứ?

Trong lòng Khê Mạn Mạn cười xấu xa.

Điêu Trường Tụ chỉ có thể chớp chớp đôi mắt ngây thơ, tỏ vẻ không hiểu.

- Được rồi! Chúng ta ở đây lãng phí cả ngày rồi. Nên ra ngoài.

Hoa Hương Tích chuyển chủ đề.

- Còn không phải tại ngươi, mất gần ba canh giờ mới dẫn Trường Tụ đệ đệ ra được.

Khê Mạn Mạn giả vờ như không biết gì, hừ hừ nói.

Mặt Hoa Hương Tích ửng đỏ, cái này đâu phải lỗi của mình.

Là tại gia hỏa kia quá biến thái, làm mãi không chịu ra.

Mình cũng rất vất vả, đúng không?

Cuối cùng ba người cũng thuận lợi rời khỏi bí cảnh.

- Vậy chúng ta chia tay ở đây, ai về nhà nấy.

Khê Mạn Mạn nói.

- Được, đi đường cẩn thận.

Hoa Hương Tích và Điêu Trường Tụ tạm biệt Khê Mạn Mạn.

Khê Mạn Mạn gọi ra bảo kiếm, ngự kiếm hóa thành lưu quang biến mất ở chân trời.

Điêu Trường Tụ nhìn Hoa Hương Tích mãi vẫn chưa động đậy, yếu ớt mở miệng nói.

- Sư tôn, chúng ta về thôi?

- Ừ, ngươi đã là Nguyên Anh hậu kỳ rồi, vậy ngươi tự mình ngự kiếm về đi.

Hoa Hương Tích thản nhiên nói.

Nhìn dáng vẻ này của nàng, dường như không muốn ngự kiếm mang Điêu Trường Tụ đi cùng.

Điêu Trường Tụ lập tức biến thành mặt khổ qua, hắn không ngờ sư tôn tốt bụng của hắn bây giờ ngay cả việc ngự kiếm chở hắn một đoạn đường cũng không chịu.

- Đừng mà! Sư tôn! Ta chỉ là Nguyên Anh kỳ, tự mình ngự kiếm về thì ít nhất cũng mất 10 ngày 10 đêm!

Sắc mặt Hoa Hương Tích có chút lạnh lùng liếc nhìn Điêu Trường Tụ.

Trước đây nàng đã từng ngự kiếm chở Điêu Trường Tụ rất nhiều lần.

Nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, nàng luôn cảm thấy ngự kiếm chở Điêu Trường Tụ có chút không tự nhiên.

Trong tưởng tượng của nàng, nàng từng nghĩ đến việc cùng đạo lữ lãng mạn ngự kiếm ngao du thiên hạ.

Bây giờ thân phận của Điêu Trường Tụ ở trong lòng nàng đã trở nên kì lạ.

Vừa là đồ đệ, vừa là nam nhân đầu tiên của nàng.

Cho nên mang theo hắn ngự kiếm, có một loại cảm giác không nói nên lời.

Nhưng lời Điêu Trường Tụ nói cũng không sai, nếu để hắn tự mình quay về, lấy tốc độ Nguyên Anh hậu kỳ của hắn, đúng là phải mất 10 ngày 10 đêm mới có thể về đến Lăng Tiêu Tông.

Nhỡ đâu trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Hắn dù gì cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi.

- Chỉ lần này thôi, không có lần sau.

Hoa Hương Tích do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định ngự kiếm mang theo Điêu Trường Tụ.

Trong lòng tự an ủi mình.

- Ta làm vậy là vì Như Yên, dù sao cũng đã hứa với Như Yên phải chăm sóc tốt hắn.

- Đa tạ sư tôn!

Điêu Trường Tụ cung kính nói.

Hoa Hương Tích thấy Điêu Trường Tụ vẫn kính trọng mình như trước, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Xem ra Điêu Trường Tụ thật sự không biết chuyện xảy ra hôm nay, mình ở trong mắt hắn vẫn là sư tôn đáng kính.

Là do nàng đa tâm rồi.

Hoa Hương Tích gọi bảo kiếm ra, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên.

- Lên đây.

- Vâng.

Điêu Trường Tụ vội vàng theo sát Hoa Hương Tích nhảy lên phi kiếm.

Hoa Hương Tích đột ngột tăng tốc hóa thành lưu quang biến mất ở chân trời.

Mái tóc dài của nàng bay múa, hương thơm thoang thoảng truyền đến.

Điêu Trường Tụ nhìn bóng lưng xinh đẹp thoát tục như tiên tử của sư tôn, thần sắc có chút thất thần.

Hắn không dám tin nàng thật sự đã trở thành nữ nhân của mình.

Rõ ràng nàng cao quý đến mức không thể với tới.

Rõ ràng nàng là sư tôn mà hắn kính trọng nhất.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (3)