Vuốt ve Kim Ti Hầu xong, ba người cũng không gặp phải Ma Thú nào khác, trực tiếp xuyên qua khu rừng, tiến vào một cung điện xa hoa.
Hoa Hương Tích luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Chuyến đi này thật sự quá dễ dàng.
- Tẩy Tủy Thánh Trì mà ngươi muốn ở bên trong, lũ Ma Thú ở đây không dám tiến vào cung điện này. Các ngươi đi ngâm của các ngươi đi, ta đi vào cung điện này tìm bảo vật.
Khê Mạn Mạn nói.
- Được.
Hoa Hương Tích gật đầu.
Sau đó Khê Mạn Mạn liền tự mình rời đội.
- Trường Tụ, chúng ta đi Tẩy Tủy Thánh Trì thôi.
Hoa Hương Tích nói với Điêu Trường Tụ.
Hoa Hương Tích chỉ muốn nhanh chóng để Điêu Trường Tụ ngâm xong Tẩy Tủy Thánh Trì, sau đó rời khỏi Chư Thần Bí Cảnh quái dị này.
Bây giờ càng không gặp nguy hiểm, nàng càng bất an, luôn cảm thấy phía sau có một đợt nguy hiểm lớn đang chờ đợi nàng.
Hoa Hương Tích và Điêu Trường Tụ cẩn thận xuyên qua từng lớp hành lang, cuối cùng cũng đến được bên cạnh một cái ao đang bốc hơi nóng.
Nước trong ao là loại nước trong suốt màu vàng kim, lấp lánh phát sáng, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.
- Đây chính là Tẩy Tủy Thánh Trì trong truyền thuyết có thể khiến người ta thay da đổi thịt sao?
Hoa Hương Tích cẩn thận đưa tay thử nước trong ao một chút.
Thần sắc của nàng chấn động.
- Linh khí thật tinh khiết! Đây đâu phải nước! Đây rõ ràng là linh khí nồng đậm đến hóa thành nước!
Hoa Hương Tích kinh thán.
Hơn nữa tay nàng vừa chạm vào nước, nước liền trực tiếp thẩm thấu vào trong cơ thể.
Tẩy luyện gân cốt của nàng.
- Không hổ là Tẩy Tủy Thánh Trì! Hiệu quả này cũng quá mạnh rồi!
Hoa Hương Tích cũng muốn nhảy vào tẩy tủy một phen.
- Trường Tụ, ngươi mau cởi quần áo vào tẩy tủy đi, ta hộ pháp giúp ngươi.
Hoa Hương Tích vẫn nhịn xuống xúc động kia.
Dù sao mục đích chính của nàng vẫn là cải thiện thể chất của Điêu Trường Tụ.
- Cởi hết sao?
Điêu Trường Tụ có chút ngượng ngùng nói.
Tuy Hoa Hương Tích là sư tôn mà hắn kính trọng, nhưng dù sao cũng là nữ nhân.
- Không thì sao? Có gì mà ngại, cái thân thể nhăn nheo của ngươi, ta cũng chẳng thèm nhìn.
Hoa Hương Tích gõ đầu Điêu Trường Tụ một cái.
Điêu Trường Tụ đành phải quay lưng về phía Hoa Hương Tích cởi quần áo, sau đó nhảy vào trong.
- Cảm thấy thế nào?
Hoa Hương Tích hỏi.
- Cảm thấy thật thoải mái, dường như tu vi của ta đang không ngừng tăng lên.
Điêu Trường Tụ kinh hỉ nói, đây không phải hắn nói bừa, mà là sự thật.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy tốc độ tu luyện của mình nhanh đến vậy.
- Vậy thì tốt, ngươi mau chuyên tâm đả tọa tu luyện đi!
Hoa Hương Tích cũng cao hứng thay Điêu Trường Tụ.
Có hiệu quả là tốt rồi.
Không uổng công nàng tốn nhiều công sức mang hắn đến Chư Thần Bí Cảnh này.
Trong lòng Hoa Hương Tích cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng có thể coi như đã hoàn thành lời hứa với Liễu Như Yên là phải chăm sóc tốt Điêu Trường Tụ.
Bây giờ trực tiếp thay đổi cả thể chất của Điêu Trường Tụ, kéo dài tuổi thọ cho hắn.
Sau khi Liễu Như Yên ra ngoài nhất định sẽ vô cùng cảm kích nàng.
Sư tôn tốt như vậy tìm đâu ra?
Trong lòng Hoa Hương Tích rất đắc ý.
Nhìn Điêu Trường Tụ đả tọa tu luyện nửa canh giờ ở trong Tẩy Tủy Thánh Trì mà không có gì khác thường.
Hoa Hương Tích nhìn cái ao lớn này, trong lòng cũng rục rịch.
Thầm nghĩ Trường Tụ cũng không cần mình hộ pháp, mà khó khăn lắm mới đến được Tẩy Tủy Thánh Trì một lần, không thể lãng phí cơ hội hiếm có như vậy.
Mình cũng xuống ngâm một chút chẳng phải rất tốt sao?
Hiệu quả của Tẩy Tủy Thánh Trì này nàng đã được trải nghiệm qua.
Hoa Hương Tích càng nghĩ càng động tâm, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, vụng trộm nhìn Điêu Trường Tụ không có gì khác thường, vẫn nhắm mắt đả tọa tu luyện, nàng vụng trộm đi đến một góc cởi y phục, xếp quần áo chỉnh tề, đôi chân ngọc chậm rãi bước xuống ao.
- Oa! Hiệu quả của Tẩy Tủy Thánh Trì này quá lợi hại! Ta cảm thấy mình sắp đột phá đến Thiên Cơ hậu kỳ rồi!
Hoa Hương Tích cảm thán.
Rồi lại liếc nhìn Điêu Trường Tụ ở cách đó không xa vẫn đang nhắm mắt tu luyện, thấy hắn đã tiến vào trạng thái tu luyện sâu, Hoa Hương Tích cũng yên tâm nhắm mắt tu luyện.
...
Một nơi nào đó trong cung điện.
Khê Mạn Mạn ôm một tiểu la lị tóc vàng.
- Tề Thiên Kỳ Kỳ, ngươi xác định thuốc mà ngươi bỏ vào trong ao kia đủ mạnh?
Khê Mạn Mạn xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu la lị tóc vàng.
Nàng chính là Kim Ti Hầu ngoan ngoãn lúc nãy.
- Mạn Mạn tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm về thuốc của ta!
Tề Thiên Kỳ Kỳ nhếch miệng cười gian, nói một cách láu cá.
- Chỉ cần dược hiệu phát tác, dù là Thánh Nhân cũng không chịu nổi.
- Làm tốt lắm! Thưởng cho ngươi một quả đào lớn!
Khê Mạn Mạn từ trong nạp giới lấy ra một quả đào to hơn đầu của Tề Thiên Kỳ Kỳ.
Tề Thiên Kỳ Kỳ thấy quả đào thì mắt sáng lên, hai bàn tay nhỏ ôm lấy quả đào mà gặm.
...
Đột nhiên Hoa Hương Tích mở mắt, lúc này toàn thân nàng đỏ ửng.
Nàng kinh hoàng nhìn sự thay đổi trên cơ thể mình, chấn kinh nói.
- Chuyện này là sao? Nước trong ao này có độc!!
Nàng nhìn về phía Điêu Trường Tụ, phát hiện Điêu Trường Tụ đã hôn mê bất tỉnh.
Đồng thời nàng vừa nhìn thấy Điêu Trường Tụ, độc tố trong cơ thể nàng lập tức bùng phát.
Nàng không tự chủ được tiến về phía đối phương.
Cho dù cực kỳ kiềm chế, nhưng dục hỏa lại như cuồng phong bão táp, nhấn chìm tất cả ý chí.
Tuy vẫn là hoàng hoa khuê nữ, chưa từng có kinh nghiệm gì, nhưng ở cùng Khê Mạn Mạn lâu, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, vì vậy rất nhanh, ở dưới động tác vụng về của nàng, thứ kia đã trở nên hùng dũng.
Ánh sáng màu vàng mờ ảo như tấm lụa bạc trải xuống mặt ao, phản chiếu những gợn sóng lăn tăn.
Trong làn nước ấm áp thơm ngát, thân ảnh tuyệt diễm của Hoa Hương Tích run rẩy kề sát nam nhân đang hôn mê, thân thể nàng chìm trong nước chỉ còn lại đôi vai trần trắng mịn cùng suối tóc đen rũ xuống như tơ.
Hơi nước mờ ảo không thể che giấu gương mặt ửng hồng vì xuân dược đang hoành hành, lý trí bị dục hỏa đốt cháy, để lại trong nàng chỉ còn lại khát khao bản năng.
Ánh mắt nàng đẫm lệ, vừa thống khổ, vừa mê man.
- Trường Tụ… vi sư xin lỗi…
Hoa Hương Tích thầm thì, giọng nghẹn lại.
Rồi không kìm được nữa, nàng vươn tay ôm lấy thân thể hắn, để thân thể mình áp sát vào da thịt kia, hơi nóng hòa vào làn nước, cảm giác xa cách giữa sư đồ tan biến trong sự va chạm nhục cảm.
Nàng chủ động hôn, chủ động mơn trớn, từng cử động đều như nghìn vạn mũi kim vừa đâm vào da thịt nàng, vừa đâm vào đạo nghĩa dưới đáy lòng.
Nhưng xuân dược không chừa lối thoát, nàng ghé môi vào tai hắn, hơi thở như lan:
- Đây chỉ là một giấc mộng… a…
Thứ kia đi sâu vào trong cơ thể nàng, giống như đao nhọn xuyên phá tất cả lễ giáo mà nàng tuân thủ.
Nước ao thấp thoáng ánh đỏ, nhưng nhanh chóng bị sóng nước bập bùng hòa tan…
…
Một canh giờ sau.
Hoa Hương Tích khôi phục lại bình thường, nghiến răng nghiến lợi mặc quần áo vào.
Nhìn Điêu Trường Tụ bên cạnh vẫn còn hôn mê bất tỉnh, hai mắt nàng lại rưng rưng.
Lúc này tu vi chân thật của Điêu Trường Tụ đã hoàn toàn bại lộ, là Nguyên Anh hậu kỳ.
Hơn nữa ngoại hình của hắn cũng từ bộ dạng tóc trắng phơ trước đó, biến thành một thúc thúc trung niên đẹp trai.
- Chết tiệt! Sao không ai nói với ta Tẩy Tủy Thánh Trì này còn có tác dụng phụ như vậy!
Trong lòng Hoa Hương Tích khóc không ra nước mắt.
Trong sạch của nàng cứ như vậy mất đi.
Đối tượng lại còn là Điêu Trường Tụ.
Nàng đã hứa với Liễu Như Yên phải chăm sóc tốt Điêu Trường Tụ, nhưng bây giờ nàng lại “chăm sóc” đến mức này...
Sau khi Như Yên ra ngoài, nàng biết ăn nói với đối phương thế nào?
- Bất quá cả quá trình Trường Tụ đều ở trạng thái hôn mê, mình không nói ra thì chắc hắn sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra...
Hoa Hương Tích tự an ủi mình.
Lời tuy nói vậy, nhưng trong lòng Hoa Hương Tích vẫn uất ức, nàng hung hăng trừng Điêu Trường Tụ một cái.
- Nhưng trinh tiết của mình cứ như vậy mất đi! Còn với một lão nhân!
Ban đầu Điêu Trường Tụ vẫn là bộ dạng ông lão, sau đó mới từ từ biến thành trung niên.
Hoa Hương Tích càng nghĩ càng uất ức.
Nàng cũng từng mơ mộng về tình yêu, cũng từng ảo tưởng về phu quân tương lai của mình sẽ như thế nào.
Cũng từng nghĩ đêm tân hôn lãng mạn.
Nhưng bây giờ tất cả đều bị Điêu Trường Tụ chết tiệt này phá hỏng hết!
Chỉ trách lúc đó mình không nhịn được dụ dỗ mà xuống nước.
Dù bây giờ tu vi đạt đến Độ Kiếp kỳ, nàng cũng chẳng vui vẻ gì.
Hoa Hương Tích càng nghĩ càng thiệt, càng nghĩ càng tức.
Nàng lao đến trước mặt Điêu Trường Tụ, dùng chân ngọc hung hăng đạp lên khuôn mặt trung niên của hắn.
- Ngươi cái nghịch đồ tạo phản này!
Hoa Hương Tích cúi đầu nhìn Điêu Trường Tụ, càng thêm tức giận.
Mình đã xong chuyện rồi, mà hắn vẫn chưa tỉnh!
Chẳng lẽ không giải trừ độc tố hoàn toàn, Điêu Trường Tụ vẫn sẽ hôn mê?
Hoa Hương Tích bất lực.
Ở đây ngoài nàng ra thì không có nữ tử nào khác.
Khê Mạn Mạn không biết chạy đi đâu mất rồi.
Lúc cần dùng đến vị tông chủ Hợp Hoan Tông như nàng thì nàng lại chẳng thấy đâu.
Thôi vậy, dù sao cũng đã “làm” một canh giờ, cũng chẳng ngại thêm chút thời gian nữa.
Hoa Hương Tích lại ôm Điêu Trường Tụ vào lòng.
Cũng may bây giờ Điêu Trường Tụ không còn nhăn nheo xấu xí như trước, mà biến thành một soái thúc thúc, cảm giác cũng đỡ hơn.
Nếu hắn vẫn còn ở trạng thái kia, Hoa Hương Tích thật sự không làm được.
- Uhm…
Cảm giác quen thuộc lần nữa ập đến, Hoa Hương Tích nhịn không được há miệng rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng vì e thẹn.
- Gia hỏa này, nhìn cũng bình thường, sao thứ kia lại lớn đến vậy… uhm… sâu quá… a…
Mông của Hoa Hương Tích theo bản năng xoay chuyển nhấp nhô, từng đợt khoái cảm truyền đến khiến nàng như muốn lịm đi.