Lăng Tiêu Tông.
Hai tay Bích Hoa Cẩn chống cằm, tựa vào cửa sổ nhìn bầu trời xanh biếc bên ngoài, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ hé, lẩm bẩm nói.
- Sư tôn và Thái Thượng trưởng lão đi đâu rồi? Sao lâu như vậy còn chưa về? Trời sắp tối rồi, còn có về nhà ăn cơm không!
Đúng lúc này, không gian phía sau nàng khẽ động, một lão ẩu tóc trắng phơ xé rách không gian bước ra.
Lão ẩu nhìn Bích Hoa Cẩn trước mặt, kích động nói.
- Cuối cùng cũng tìm được cháu rồi!! Tiểu Hoa Cẩn!
Bích Hoa Cẩn giật mình, hoảng hốt xoay người lại, nhìn thấy lão ẩu đột ngột xuất hiện trước mặt, không khỏi cảm thấy thân thiết, nghi hoặc hỏi.
- Ngươi là ai?
- Ta là nãi nãi của cháu.
Lão ẩu đưa tay xoa đầu Bích Hoa Cẩn.
- Nãi nãi?
Bích Hoa Cẩn nhất thời ngây người tại chỗ, mình chẳng phải là cô nhi sao?
Không cha không mẹ, vậy từ đâu ra nãi nãi?
Bất quá lão ẩu trước mặt này phát ra khí tức khiến nàng cảm thấy vô cùng thân thiết.
Đó là một loại cảm giác huyết mạch tương liên.
- Hơn hai mươi năm trước, cha mẹ cháu ở bên ngoài du ngoạn sinh hạ cháu, đặt tên là Bích Hoa Cẩn, vốn định mang cháu về nhà. Nhưng lại gặp phải thế lực đối địch vây công, vì sự an toàn của cháu, bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể giao cháu cho một tử sĩ, để hắn mang cháu chạy trốn trước.
- Cuối cùng tử sĩ và cháu đều mất tích. Chúng ta ở các đại vị diện tìm kiếm hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được cháu, cháu gái của ta.
Lão ẩu ôm Bích Hoa Cẩn, nước mắt giàn giụa.
Nếu không phải Bích Hoa Cẩn kích hoạt Lưu Ly Thánh Thể độc hữu của Bích gia, phát ra khí tức, thì cũng không tìm được nàng.
- Vậy ý là ta không phải cô nhi, hiện tại cha mẹ ta còn sống?
Bích Hoa Cẩn không dám tin hỏi.
Từ nhỏ đã ở sơn thôn ăn nhờ ở đậu, nàng rất ghen tị những đứa trẻ khác có cha có mẹ có nhà.
- Đúng vậy. Mọi người đều đang ở nhà chờ cháu, bây giờ chúng ta về nhà thôi.
Lão ẩu lau nước mắt nói.
- Bây giờ về nhà?
Bích Hoa Cẩn ngẩn ra.
- Về rồi còn có thể trở lại nơi này không?
Bích Hoa Cẩn do dự hỏi, nàng không nỡ Điêu Trường Tụ.
Lão ẩu nhíu mày, nắm chặt tay Bích Hoa Cẩn, dùng linh lực đảo qua một vòng trong cơ thể nàng, sắc mặt trở nên xanh mét.
- Sao cơ thể của cháu lại bị phá? Là ai phá?
Lão ẩu giận dữ hỏi.
Bích gia là đại gia tộc ở Thiên Thánh Thần Châu.
Bích Hoa Cẩn thân là đại tiểu thư Bích gia, đã là người thừa kế tương lai được chỉ định của Bích gia, hiện tại là thiếu chủ Bích gia.
Thiếu chủ Bích gia lại bị thổ dân ở nơi nhỏ bé như Long Huyền đại lục phá thân, đây quả thực là sỉ nhục.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Bích Hoa Cẩn đã có hôn ước.
Trước khi nàng ra đời, một vị cường giả cường đại giúp Bích gia vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất, yêu cầu của hắn là để thiếu chủ đời sau của Bích gia, Lưu Ly Thánh Thể hầu hạ thiếu gia của bọn họ.
Vị cường giả cường đại như vậy lại chỉ là một hạ nhân, có thể tưởng tượng gia tộc mà hắn phục vụ cường đại đến mức nào.
Thiếu chủ Bích gia gả cho thiếu gia của hắn có thể nói là trèo cao.
Nhưng hiện tại Bích Hoa Cẩn lại bị người phá thân.
Bích Hoa Cẩn thấy lão ẩu tức giận như vậy thì càng không thể khai Điêu Trường Tụ ra.
- Nãi nãi, cháu và hắn chân tâm tương ái! Nếu hắn chết, vậy cháu cũng không sống nữa.
Bích Hoa Cẩn bướng bỉnh nói.
- Cháu!
Cơn giận của lão ẩu lập tức dịu xuống.
Hết cách rồi, sự tình đến nước này, chỉ có thể để Bích Khúc Viện, muội muội song sinh của Bích Hoa Cẩn, người cũng có Lưu Ly Thánh Thể thay nàng gả cho thiếu gia của vị cường giả kia.
- Được rồi! Tùy cháu, chúng ta về nhà trước đã! Về Thiên Thánh Thần Châu.
Lão ẩu xoa đầu của Bích Hoa Cẩn.
Trong lòng cảm thán Bích Hoa Cẩn nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở.
Tu vi hiện tại mới chỉ Nguyên Anh kỳ.
- Nãi nãi, người có mang theo chút đan dược linh vật cực phẩm nào có thể đề cao tu vi hoặc tẩy luyện thể chất không?
Bích Hoa Cẩn đỏ mặt hỏi.
- Sao? Cháu muốn cho tên trượng phu phế vật kia?
Lão ẩu hừ hừ nói.
Ngoài lý do này ra, bà thực sự không nghĩ ra Bích Hoa Cẩn hỏi xin mấy thứ này làm gì.
Đồng thời lão ẩu có ấn tượng cực kỳ xấu với nam nhân sau lưng Bích Hoa Cẩn.
Đề cao tu vi hoặc tẩy luyện thể chất?
Vậy chẳng phải nói hắn chính là một phế vật tư chất tu luyện bình thường sao?
Nếu không Bích Hoa Cẩn hỏi xin đồ cũng sẽ không cố ý nhấn mạnh những đặc tính “đề cao tu vi”, “tẩy luyện thể chất” này.
- Vâng. Nãi nãi, người có mang theo không...
Bích Hoa Cẩn ôm cánh tay lão ẩu làm nũng.
Tim của lão ẩu mềm nhũn ra.
Đây mới gọi là cháu gái ngoan, nhìn lại nha đầu Bích Khúc Viện lạnh như băng ở nhà.
Đụng vào nó một cái nó còn ghét bỏ.
- Mang theo, cũng không phải thứ gì đáng tiền, ở nhà nhiều vô kể, trên người ta có bao nhiêu đều cho tên trượng phu tiện nghi kia của cháu.
Lão ẩu tươi cười hớn hở tháo nạp giới trên tay xuống, đưa cho Bích Hoa Cẩn.
Trong nạp giới này, đan dược nào cũng giá trị liên thành.
Bích Hoa Cẩn vui vẻ hôn má lão ẩu một cái, vui sướng nói.
- Cám ơn nãi nãi...
- Ngoan ngoan...
Mặt của lão ẩu cười tươi như hoa.
Đây mới là cháu gái ngoan, nhìn lại nha đầu Bích Khúc Viện kia… hừ…
Mình hôn nó một cái nó còn không cho, chứ đừng nói đến chuyện nó hôn mình!
...
Đợi Bích Hoa Cẩn viết xong một phong thư để lại, nàng mới quyến luyến theo lão ẩu xé rách không gian rời đi.
...
- Gần đây tông môn thật là càng ngày càng náo nhiệt.
Cấm địa Lăng Tiêu Tông, một nữ hài vuốt ve con mèo nhỏ trong lòng, lẩm bẩm nói.
...