Tuổi Già Bị Lão Bà Chia Tay, Hệ Thống Rốt Cuộc Đã Đến! (Dịch)

Chương 22: Bản tiểu thư là tề thiên thần viên

Chương Trước Chương Tiếp

Hạo Thiên Đại Đế một đường đuổi theo, cuối cùng cũng đuổi kịp ba người Điêu Trường Tụ, Khê Mạn Mạn, Hoa Hương Tích.

- Vì sao bọn hắn một đường không gặp phải nguy hiểm gì?

Hạo Thiên Đại Đế khó hiểu.

Chẳng phải nói Chư Thần Bí Cảnh nguy hiểm trùng trùng sao?

Nhưng bọn hắn lại giống như đi dạo phố, ở trong rừng rậm này lượn lờ lâu như vậy cũng chỉ đụng phải đám Thông Thiên Thần Lang kia.

Thông Thiên Thần Lang còn không thèm công kích bọn hắn.

Giây tiếp theo, một con khỉ Hóa Thần sơ kỳ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ba người Điêu Trường Tụ, Khê Mạn Mạn, Hoa Hương Tích.

- Hóa Thần sơ kỳ!!!!

Hạo Thiên Đại Đế vội vàng chui vào bụi cỏ.

Trong lòng cũng vui sướng tột độ.

Để cho các ngươi đi loạn, lần này xong đời rồi chứ gì?

Đụng phải Hầu Ma Thú Hóa Thần sơ kỳ.

Hầu Ma Thú kia nổi danh tính khí táo bạo, lần này các ngươi không chết cũng tàn phế!

Ha ha ha ha ha ha ha!!!!

Hạo Thiên Đại Đế vừa bị Thông Thiên Thần Lang đập cho một trận, giờ phút này tâm lý nháy mắt cân bằng trở lại.

Hoa Hương Tích nhìn con Hầu Ma Thú Hóa Thần kỳ đột ngột xuất hiện trước mặt, sắc mặt cũng trắng bệch không còn chút máu.

- Hóa Thần sơ kỳ!!!

Con Hầu Ma Thú này cao 2 mét, toàn thân được bao phủ bởi lớp lông vàng óng.

Hầu Ma Thú nhìn ba người, ánh mắt hình như có chút hoảng loạn.

- Mọi người đừng khẩn trương!

Lúc này Khê Mạn Mạn lại đứng ra.

Chỉ thấy nàng đi tới trước mặt Hầu Ma Thú, chỉ vào nó nói.

- Con Ma Thú này tên Kim Ti Hầu, tính cách vô cùng ôn hòa, chỉ cần chúng ta không chủ động công kích nó, nó cũng sẽ không công kích chúng ta.

Vẻ mặt Hoa Hương Tích đầy nghi hoặc.

- Thật sao? Ta không tin!

Điêu Trường Tụ ngược lại tin.

Kim Ti Hầu quả thật tính tình hiền lành, không giống đám khỉ đanh đá ở Nga Mi Sơn.

- Thật mà, không tin, ngươi hỏi nó.

Khê Mạn Mạn vuốt ve bộ lông của Kim Ti Hầu.

Kim Ti Hầu vội vàng gật đầu, sau đó phát ra âm thanh.

- Meo...

- ...

- ...

- ...

Tỷ tỷ, ngươi là khỉ không phải mèo a!

Khê Mạn Mạn lén lút đá Kim Ti Hầu một cước.

Vẻ mặt Kim Ti Hầu tủi thân.

Chẳng phải mèo mới đáng yêu nhất sao?

Mình giả vờ đáng yêu học mèo kêu một chút thì làm sao?

- Chờ đã, nó không phải khỉ sao? Vì sao tiếng kêu lại giống mèo vậy?

Hoa Hương Tích chỉ vào Kim Ti Hầu hỏi.

Con Kim Ti Hầu Hóa Thần kỳ này thật sự vượt quá phạm vi nhận biết của nàng.

- Vấn đề tiếng kêu này không cần xoắn xuýt, tóm lại nó rất hiền lành, nào, bắt tay cho ta!

Khê Mạn Mạn đưa bàn tay ra với Kim Ti Hầu.

Kim Ti Hầu vội vàng đặt bàn tay khổng lồ của mình lên bàn tay Khê Mạn Mạn.

- Lại đây cho ta sờ đầu nào.

Khê Mạn Mạn ra hiệu cho Kim Ti Hầu cúi đầu xuống cho nàng sờ.

Kim Ti Hầu cũng ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho Khê Mạn Mạn sờ.

- Ngoan quá... đúng là bảo bảo ngoan...

Khê Mạn Mạn vừa vuốt ve đầu Kim Ti Hầu vừa nói.

- ...

- ...

Điêu Trường Tụ và Hoa Hương Tích nhìn Kim Ti Hầu, trong nháy mắt cạn lời.

Ngươi là Ma Thú Hóa Thần kỳ đấy! Không phải cún con!

- Các ngươi có muốn tới sờ nó không? Chỉ cần không làm ra hành động gì tổn thương nó, nó sẽ không công kích chúng ta.

Khê Mạn Mạn nói với Điêu Trường Tụ và Hoa Hương Tích.

- Thật sự có thể sao?

Hoa Hương Tích động tâm.

Một gia hỏa Hóa Thần kỳ, ai mà không muốn sờ thử một chút?

- Có thể.

Khê Mạn Mạn gật đầu.

Hoa Hương Tích mang theo tâm tình thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí tới gần Kim Ti Hầu, sau đó vươn bàn tay ngọc ngà sờ đầu nó.

Không sờ không biết, vừa sờ giật cả mình.

- Trời ạ! Lông của nó sờ lên vừa mượt vừa trơn tay, cảm giác thật tốt! Xong rồi, ta sờ nghiện!

Hoa Hương Tích vuốt ve không nỡ rời tay, tốc độ tay càng lúc càng nhanh, giống như phát hiện đại lục mới, bộ dáng muốn vuốt trụi lông của nó.

- Thật sao? Ta cũng muốn sờ!

Điêu Trường Tụ cũng chạy tới muốn tham gia, ai ngờ không chú ý dưới chân, bị hòn đá ngáng chân.

Bịch một tiếng, cả người trực tiếp đè lên đuôi của Kim Ti Hầu.

- Á...

Kim Ti Hầu kinh hô.

Cái đuôi chính là bộ vị yếu ớt và mẫn cảm nhất của nó, người khác đụng vào đuôi chính là đại kỵ, ngay cả cha mẹ của nó cũng không được phép chạm vào.

Bây giờ Điêu Trường Tụ đè một phát, tuy không gây ra thương tổn gì, nhưng cũng kích thích đến nó.

- Xong!! Nó muốn nổi giận rồi!

Hoa Hương Tích và Điêu Trường Tụ sợ hãi vội vàng lùi lại.

- Mọi người đừng khẩn trương! Đây là biểu hiện thoải mái của Kim Ti Hầu!

Khê Mạn Mạn vội vàng nói.

Kim Ti Hầu kêu xong, biết làm bọn hắn giật mình, vội vàng bụm miệng lại, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Nghe được lời của Khê Mạn Mạn, thì ra sức gật đầu, tỏ vẻ là thật.

Chỉ thiếu mỗi tự mình mở miệng thừa nhận.

- ?????

- ?????

Điêu Trường Tụ và Hoa Hương Tích mặt đầy dấu chấm hỏi, đây là biểu hiện thoải mái?

- Thật mà.

Khê Mạn Mạn ôm cái đuôi của Kim Ti Hầu vào lòng, sau đó vừa bóp vừa vuốt.

Kim Ti Hầu nhịn không được lại phát ra tiếng kêu.

- Thấy chưa, ta không gạt các ngươi...

Khê Mạn Mạn đắc ý nói.

Hoa Hương Tích nhìn cái đuôi trong lòng Khê Mạn Mạn, mắt lấp lánh ánh sáng.

- Thật sao? Ta cũng muốn sờ!

Hoa Hương Tích giành lấy cái đuôi, vừa hít hà vừa vuốt ve.

- Oa... cái đuôi này cảm giác thật thoải mái! Còn thơm nữa!

- Thật sao? Ta cũng muốn vuốt đuôi!

Điêu Trường Tụ nhào tới, ra tay với cái đuôi kia.

Khê Mạn Mạn đứng bên cạnh mấp máy môi, lời ngăn cản còn chưa kịp nói ra, bọn hắn đã bắt đầu vuốt ve rồi.

...

Sau một hồi nhào nặn, Điêu Trường Tụ và Hoa Hương Tích mới quyến luyến không rời buông tha cái đuôi, tiếp tục đi về phía trước.

Kim Ti Hầu thu mình cuộn tròn trên mặt đất, vẻ mặt chán chường sống không còn gì luyến tiếc, hai giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt lăn xuống.

Người ta không còn trong sạch nữa rồi! Cái đuôi bị ba người thay phiên nhau vuốt!

Nó là cảm nhận được khí tức của Khê Mạn Mạn nên hưng phấn chạy tới tìm nàng chơi, ai biết được...

...

Hạo Thiên Đại Đế trốn trong bụi cỏ phía sau, thấy toàn bộ cuộc đối thoại và hành vi của bọn hắn.

Hắn nếm đủ thiệt thòi sẽ không tin mấy lời nói nhảm của Khê Mạn Mạn nữa, cái gì mà Kim Ti Hầu hiền lành? Còn không chủ động công kích nó, nó sẽ không chủ động công kích người?

Hạo Thiên Đại Đế một chút cũng không tin, thế là hắn muốn lén lút vòng qua con Kim Ti Hầu này, theo kịp ba người Điêu Trường Tụ, Khê Mạn Mạn, Hoa Hương Tích.

Ngay khi Hạo Thiên Đại Đế cẩn thận từng li từng tí muốn vượt qua.

Đột nhiên Kim Ti Hầu mở miệng, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

- Ngươi giẫm lên đuôi của ta rồi!

- ?????

Hạo Thiên Đại Đế nhìn xuống dưới chân, có cái đuôi nào đâu? Ngay cả một sợi lông của nó hắn cũng không chạm vào.

Giây tiếp theo, Kim Ti Hầu liền nhào tới chỗ hắn.

- Vậy mà dám giẫm lên đuôi của bản tiểu thư, muốn chết!

Tốc độ của Kim Ti Hầu quá nhanh, khiến Hạo Thiên Đại Đế căn bản không kịp phản ứng.

Kim Ti Hầu tóm lấy chân của Hạo Thiên Đại Đế, sau đó liên tục đập mạnh xuống đất.

- Cho ngươi giẫm lên đuôi của bản tiểu thư! Cho ngươi giẫm lên đuôi của bản tiểu thư! Cho ngươi giẫm lên đuôi của bản tiểu thư!...

...

Mười phút sau.

Hạo Thiên Đại Đế cảm thấy xương cốt toàn thân vỡ vụn, mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất.

Kim Ti Hầu đơn phương ngược sát hắn.

Hạo Thiên Đại Đế gian nan mở miệng hỏi.

- Ngươi không phải Kim Ti Hầu hiền lành sao?

- Hiền lành con khỉ! Bản tiểu thư là Tề Thiên Thần Viên.

Kim Ti Hầu một cước đá Hạo Thiên Đại Đế bay lên trời, đá ra khỏi bí cảnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (3)