Điêu Trường Tụ là một người trùng sinh đến từ trái đất.
Trong đầu hắn hiện lên từng ký ức.
990 năm trước, hắn ở trái đất bị xe hàng đâm chết, trùng sinh vào phôi thai trong bụng một nữ tử ở Long Huyền đại lục.
10 tháng sau xuất sinh, mới quen thế gian này.
Phụ thân của hắn là thôn trưởng, cũng coi như nhân vật, hết thảy mọi người trong sơn thôn đều nghe cha hắn chỉ huy.
Mà Liễu Như Yên là thanh mai trúc mã của Điêu Trường Tụ.
Thời điểm Điêu Trường Tụ 1 tuổi, nhìn thấy Liễu Như Yên ở nhà cách vách cũng 1 tuổi, liền biết sau khi Liễu Như Yên lớn lên tuyệt đối là đại mỹ nhân.
Thế là mang theo ý nghĩ bồi dưỡng lão bà từ nhỏ, mỗi ngày chạy tới chơi đùa với Liễu Như Yên.
Cuối cùng hai người cũng thuận lợi trở thành thanh mai trúc mã thân mật nhất.
Cùng nhau tắm rửa, cùng nhau đi ngủ.
Hai người ở thời điểm 18 tuổi liền ăn trộm trái cấm.
Còn thiếu nghi thức thành thân tượng trưng mà thôi.
Sự tình của hai người bọn họ, phụ mẫu song phương đều biết, còn ngầm đồng ý.
Thời điểm Điêu Trường Tụ cho rằng mình và Liễu Như Yên sẽ như vậy qua hết một đời hạnh phúc.
Nhưng năm 20 tuổi, một nữ tiên từ trên trời giáng xuống, đi tới tiểu sơn thôn ngăn cách thế gian kia.
Điêu Trường Tụ thế mới biết, nguyên lai thế giới này tồn tại tiên nhân.
Nữ tiên kia vốn đi ngang qua nơi này, muốn nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ tiếp tục đi đường, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Liễu Như Yên.
- Đây là Thanh Linh Thánh Thể!! Là thể chất nghịch thiên trong truyền thuyết! Loại thể chất nghịch thiên này sao lại xuất hiện ở sơn thôn nhỏ bé của Long Huyền đại lục
Nữ tiên nắm tay Liễu Như Yên không muốn buông, biểu lộ tràn đầy hưng phấn.
Liễu Như Yên vẫn còn ngây người, nàng căn bản không hiểu nữ tiên đang nói gì.
- Khụ khụ!
Nữ tiên cố nén nội tâm kích động, đứng đắn nói.
- Bản tọa là Tông chủ Lăng Tiêu Tông Hoa Hương Tích, ngươi có nguyện bái ta làm thầy, trở thành đệ tử chân truyền của bản tọa không?
- Bái ngươi làm thầy?
Liễu Như Yên chưa từng nghe nói qua tu luyện là gì.
Dù sao người trong thôn không ai đề cập qua những sự tình này.
- Đúng, bái ta làm thầy, theo ta tu luyện sẽ trường sinh bất lão, có được năng lực phi thiên độn địa, dời núi lấp biển.
Hoa Hương Tích nói xong, chỉ về phía một ngọn núi lớn ở nơi xa.
Một tia quang mang từ ngón tay nàng phát ra, đánh ngọn núi thành tro tàn.
Một màn này để người trong sơn thôn sợ hãi.
- Oa oa... thật đáng sợ nha!
- ...
Hoa Hương Tích lại cảm giác giọng nói chuyện của những thôn dân này có chút âm dương quái khí?
Liễu Như Yên bị thủ đoạn của Hoa Hương Tích làm khiếp sợ, nàng kích động không thể tin được đây là sự thực, Hoa Hương Tích nhìn thấy biểu lộ của Liễu Như Yên thì thỏa mãn cười cười.
- Muốn đi theo ta tu luyện không?
Liễu Như Yên do dự nhìn thoáng qua Điêu Trường Tụ, nói với Hoa Hương Tích.
- Ta phải hỏi ý kiến của phu quân.
Nỗi lòng lo lắng của Điêu Trường Tụ rốt cục thả xuống, hắn thật sợ lão bà mình chạy đi tu tiên không cần hắn nữa.
- Phu quân?
Hoa Hương Tích sững sờ, lúc này nàng mới phát hiện Liễu Như Yên đã không phải thân hoàn bích, ánh mắt nàng nhìn về phía thanh niên tướng mạo anh tuấn ở bên cạnh, ánh mắt lóe lên sát ý.
Hoa Hương Tích liếc mắt liền nhìn ra, thanh niên này là một người tư chất tu luyện cực kém, coi như dùng tài nguyên cưỡng ép chồng chất, hắn cả đời cũng không đột phá được Nguyên Anh kỳ.
Mà Liễu Như Yên là Tông chủ Lăng Tiêu Tông tương lai mà nàng dự định, tiền đồ vô hạn.
Nhưng chưa từng nghĩ, đối phương đã thành hôn, còn cùng phế vật ở sơn thôn thành hôn, nếu để cho người đại lục biết, vậy Lăng Tiêu Tông còn mặt mũi gì nữa.
Thử nghĩ xem, đường đường Tông chủ Lăng Tiêu Tông, phu quân lại là phế vật.
Cái này là bê bối lớn.
Cho nên thời khắc này nàng động sát tâm, không chỉ với Điêu Trường Tụ, còn đối với tất cả mọi người ở đây.
Nàng muốn giết tất cả người biết chuyện.
Dù sao cũng là một đám sơn dân không có bối cảnh gì, giết thì giết.
Sẽ không có ai ra mặt thay bọn hắn, truy cứu là ai giết bọn hắn.
Tựa hồ Liễu Như Yên nhìn ra sát ý trong mắt Hoa Hương Tích, sắc mặt nàng trở nên lạnh như băng, bảo hộ Điêu Trường Tụ ở sau lưng, nói.
- Nếu phu quân ta xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình.
- Ngươi...
Hoa Hương Tích lập tức thu liễm sát ý, nàng nhìn ra vẻ kiên quyết trong mắt Liễu Như Yên.
Đối phương không phải đang nói đùa, không nghĩ tới tình cảm của nàng và phế vật kia thâm hậu như thế.
- Ngươi còn trẻ, tương lai có khả năng trở thành tồn tại mạnh nhất đại lục, không cần vì một phu quân phế vật mà lầm lỡ cả đời!
Hoa Hương Tích khuyên bảo.
- Ta chỉ biết hắn là phu quân của ta!
Liễu Như Yên hừ lạnh nói.
Ở sau lưng, Điêu Trường Tụ cảm động, quả nhiên không phí công mỗi đêm “làm việc” cật lực.
Hiện tại trong tim Liễu Như Yên chỉ có mình.
- Được được, ta cam đoan sẽ không sinh ra ác ý gì với phu quân của ngươi, ngươi có thể đi tu luyện với ta không?
Hoa Hương Tích chỉ có thể lui một bước nói.
Trong lòng suy nghĩ coi như không giết phế vật này, hắn cũng trăm năm hóa thổ, không cần thiết vì hắn mà trở mặt với Liễu Như Yên.
Nghe Hoa Hương Tích nói, Liễu Như Yên xoắn xuýt, nói thật, nàng rất muốn theo Hoa Hương Tích tu luyện.
Nhưng nàng không nỡ bỏ phụ mẫu, không nỡ mọi người trong sơn thôn, càng không nỡ bỏ phu quân Điêu Trường Tụ của nàng.
- Ta có thể đi theo ngươi, nhưng phải mang theo tất cả mọi người ở đây.
Liễu Như Yên mở miệng nói.
- Điều đó không có khả năng.
Hoa Hương Tích lắc đầu, sơn thôn này, nam nữ lão ấu đoán chừng có khoảng 1000 người.
Hơn nữa tất cả đều là một đám phế vật, không có bất kỳ giá trị nào.
- Vậy mang phu quân của ta theo phải được chứ?
Liễu Như Yên ôm chặt Điêu Trường Tụ, lùi lại mà cầu việc khác.
Điêu Trường Tụ cũng ôm eo nhỏ nhắn của Liễu Như Yên, cảm động đến cực điểm.
- Nương tử thật tốt!
Hoa Hương Tích bất đắc dĩ, nàng đã cự tuyệt Liễu Như Yên mang người cả thôn đi, hiện tại nếu lại cự tuyệt không mang phu quân mà nói, thìquá máu lạnh vô tình.
Dù sao tương lai Lăng Tiêu Tông vẫn phải dựa vào Liễu Như Yên.
- Mang theo phu quân của ngươi cũng được, nhưng các ngươi không thể bại lộ quan hệ vợ chồng, bình thường chỉ có thể lấy sư huynh, sư muội tương xứng.
Hoa Hương Tích thở dài nói.
Đây là phương pháp xử lý tốt nhất rồi.
Liễu Như Yên và Điêu Trường Tụ đều lộ vẻ vui mừng.
Liễu Như Yên muốn tu luyện, Điêu Trường Tụ hắn làm sao không muốn? Chỉ là Hoa Hương Tích rõ ràng chướng mắt hắn, hắn cũng không thể mặt dạn mày dày ép người ta thu hắn làm đệ tử.
Tiếp xuống hai người cáo biệt phụ mẫu, đi theo Hoa Hương Tích tu tiên.
...