Tuổi Già Bị Lão Bà Chia Tay, Hệ Thống Rốt Cuộc Đã Đến! (Dịch)

Chương 19: Điểm thần phục tự nguyện 100

Chương Trước Chương Tiếp

Điêu Trường Tụ vừa đến trước mặt Hoa Hương Tích đã nghe thấy tiếng cười đùa của phụ nữ truyền ra từ trong phòng.

- Hương Tích, mấy năm không gặp, tay của ngươi sờ vào vẫn mềm mại như vậy... chỗ này cũng lớn hơn không ít...

- Đừng có động tay động chân! Nghiêm túc chút đi! Trường Tụ đến rồi!

Điêu Trường Tụ nghe thấy giọng nói bên trong liền biết tông chủ Hợp Hoan Tông kia lại đến chiếm tiện nghi của sư tôn hắn.

Điêu Trường Tụ đang định gõ cửa, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Ánh mắt hắn nhìn thấy hai thân thể ngọc ngà trên giường, trong nháy mắt ngây người.

Y phục vương vãi đầy đất.

Chỉ thấy sư tôn tuyệt mỹ của hắn ăn mặc mát mẻ, bị một nữ tử khuynh quốc khuynh thành cũng ăn mặc mát mẻ cưỡi lên người, một màu trắng xóa vô cùng chói mắt.

Đôi tay ngọc ngà của nữ tử kia đang vuốt ve thân thể mê người của Hoa Hương Tích.

Hoa Hương Tích thấy Điêu Trường Tụ thì mặt đỏ bừng, nàng có chút tức giận nói.

- Trường Tụ, sao ngươi chưa được ta cho phép đã tự tiện đẩy cửa vào?

Điêu Trường Tụ hoàn hồn, vội vàng cúi đầu nhìn sàn nhà.

Đâu phải hắn đẩy cửa vào, là cửa tự mở.

- Xin lỗi, ta ra ngoài trước.

- Ngươi ra ngoài làm gì? Cũng thấy hết rồi còn gì? Với lại cái cửa này là ta mở.

Nữ tử tuyệt mỹ cưỡi trên người Hoa Hương Tích cười lẳng lơ.

Nàng tên: Khê Mạn Mạn.

Là tông chủ Hợp Hoan Tông, một trong tứ đại tông của Long Huyền đại lục, ngang hàng với Lăng Tiêu Tông.

Khê Mạn Mạn và Hoa Hương Tích là bằng hữu, nàng thường xuyên chạy đến Lăng Tiêu Tông tìm Hoa Hương Tích chơi đùa, cùng nàng tắm rửa cùng nàng ngủ, chiếm rất nhiều tiện nghi của Hoa Hương Tích.

Đồng thời nàng cũng thích cùng Điêu Trường Tụ, Liễu Như Yên, Hoa Hương Tích tụ lại đánh mạt chược.

Khê Mạn Mạn có nhan sắc không hề kém Liễu Như Yên, Hoa Hương Tích, Bích Hoa Cẩn.

Khê Mạn Mạn còn là đệ nhất mỹ nữ của Long Huyền đại lục.

Hoa Hương Tích là đệ nhị mỹ nữ của Long Huyền đại lục.

Về phần vì sao Khê Mạn Mạn xếp thứ nhất.

Bởi vì nàng là tông chủ Hợp Hoan Tông.

Có danh hiệu tông chủ Hợp Hoan Tông này thêm vào, người ta “hiểu biết” nhất định sẽ rất nhiều.

Nên mọi người xếp Khê Mạn Mạn ở vị trí thứ nhất.

Ngay lúc Điêu Trường Tụ không biết nên ra ngoài thì tốt, hay cúi đầu đứng tại chỗ thì tốt, trong đầu hắn vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

【Kiểm trắc được Khí Vận Chi Nữ】

【Tên: Khê Mạn Mạn】

【Tuổi: 3000】

【Tu vi: Thiên Cơ sơ kỳ】

【Điểm khí vận: 500000】

【Thể chất: Thủy Linh Thần Thể】

【Khí vận giới thiệu vắn tắt: Thủy Linh Thần Thể là phụ trợ của Hỗn Độn Thần Thể. Thủy Linh Thần Thể và Hỗn Độn Thần Thể đều là thể chất duy nhất, khi xuất hiện Thủy Linh Thể, trong vòng 3000 năm nhất định sẽ xuất hiện Hỗn Độn Thần Thể.】

【Thể chất duy nhất: Trên thế giới chỉ có thể tồn tại một.】

【Đinh! Chúc mừng kí chủ lần đầu sở hữu Khí Vận Chi Nữ tự nguyện thần phục, hiện tại phát đại lễ bao.】

【Tu vi của kí chủ từ Kim Đan hậu kỳ tăng lên tới Nguyên Anh sơ kỳ.】

- ?????

Ai tự nguyện thần phục? Điêu Trường Tụ ngơ ngác.

【Khê Mạn Mạn điểm thần phục: 100】

- ???????????

Hệ thống ngươi đang đùa ta đấy à?

Không phải, nàng sao lại tự nguyện thần phục? Điểm thần phục còn 100?

Dựa vào cái gì?

Điêu Trường Tụ nhớ rõ giao tiếp của mình và Khê Mạn Mạn chỉ tồn tại ở trên bàn mạt chược.

Mỗi lần nàng chạy đến tìm Hoa Hương Tích chơi, muốn chơi mạt chược, hắn mới đến góp đủ số.

Hai người nói chuyện với nhau cũng không nhiều.

Chẳng lẽ nàng có sở thích kì quái gì sao?

Thích loại lão già mặt đầy nếp nhăn này?

Nếu không thì sự tình tự nguyện thần phục này, điểm thần phục còn trực tiếp 100, thật sự quá khó hiểu.

Ngay cả tiểu trà xanh Bích Hoa Cẩn, điểm thần phục cũng chỉ 90 mà thôi.

Mà 90 điểm thần phục đã khiến Bích Hoa Cẩn trăm phần trăm nghe lời Điêu Trường Tụ, trong mắt chỉ có hắn.

Mà Khê Mạn Mạn này 100 điểm thần phục, hành vi của nàng, Điêu Trường Tụ thật sự không nhìn thấu.

Nàng không phải lão bách hợp sao?

Chẳng lẽ mỗi lần nàng chạy đến Lăng Tiêu Tông không phải vì Hoa Hương Tích, mà là vì hắn?

【Đừng nghi ngờ số liệu của hệ thống.】

Thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Điêu Trường Tụ nhìn Khê Mạn Mạn trước mặt, trong lòng tràn đầy khó tin.

Khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên của nàng ửng hồng, trong trắng lộ ra sắc đỏ, hàng mi đen dài khẽ run rẩy, đôi mắt mơ màng quyến rũ.

Sống mũi cao thẳng trong suốt như ngọc, đôi môi đỏ mọng hé mở thở dốc.

Mấy sợi tóc đen nhánh mềm mại xõa trên vai ngọc lưng ngà.

Cổ thon dài trắng như tuyết, ngực cao vút, bờ mông cong tròn.

Loại thiên chi kiêu nữ khuynh quốc khuynh thành này, dựa vào cái gì mà tự nguyện thần phục hắn? Rõ ràng hắn còn chưa làm gì.

Khê Mạn Mạn thấy Điêu Trường Tụ ngây người nhìn mình thì phì cười, quyến rũ nói.

- Trường Tụ đệ đệ, sao cứ nhìn chằm chằm người ta mãi vậy? Nhìn đến người ta thẹn thùng...

Khê Mạn Mạn cười đến ngọc phong run rẩy, khiến Điêu Trường Tụ hoa cả mắt.

- Cái đồ lẳng lơ này, đừng có trêu ghẹo nữa, mau mặc quần áo vào! Đồ đệ nhỏ của ta không chịu nổi ngươi đâu.

Hoa Hương Tích đẩy Khê Mạn Mạn ra khỏi người mình, sau đó vội vàng mặc quần áo vào.

Điêu Trường Tụ lúng túng cúi đầu.

Hắn đúng là không chịu nổi thật, mau chóng xua tan ý nghĩ tà ác trong lòng, khỏi mất mặt xấu hổ.

Đợi hai người mặc quần áo chỉnh tề xong, Điêu Trường Tụ mới nghiêm túc ngồi xuống bồ đoàn.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn bị đôi chân ngọc vắt chéo của Khê Mạn Mạn thu hút.

Con yêu tinh này, không hổ là tông chủ Hợp Hoan Tông.

- Nói đi Trường Tụ đệ đệ, tiểu Như Yên nhà ngươi thật sự chia tay với ngươi rồi hả?

Khê Mạn Mạn ôm eo thon của Hoa Hương Tích, tò mò hỏi Điêu Trường Tụ.

- Ta đã nói rồi mà? Sao còn hỏi lại Trường Tụ thêm lần nữa.

Hoa Hương Tích khó hiểu, Khê Mạn Mạn ôm nàng, nàng cũng quen rồi.

Đều là phụ nữ, chỉ cần không vượt qua giới hạn cuối cùng, Hoa Hương Tích đều mặc kệ Khê Mạn Mạn muốn hôn muốn sờ thế nào thì tùy.

- Ừm.

Điêu Trường Tụ gật đầu.

- Oa... tiểu Như Yên cũng quá không biết điều rồi, lại chia tay với Trường Tụ đệ đệ, nàng không cần, ta cần, Trường Tụ đệ đệ, tỷ gả cho ngươi, ngươi có chịu không?

Khê Mạn Mạn đùa giỡn nói với Điêu Trường Tụ.

Điêu Trường Tụ giật mình, nữ nhân này cuối cùng cũng lộ nanh vuốt rồi.

Nếu không phải biết điểm thần phục của Khê Mạn Mạn là 100, Điêu Trường Tụ còn tưởng Khê Mạn Mạn đang đùa.

- Cút cút! Cái đồ lẳng lơ nhà ngươi, đừng có trêu ghẹo đồ đệ của ta, chút tuổi thọ ít ỏi còn lại của nó, không đủ cho ngươi dùng một đêm đâu.

Hoa Hương Tích đẩy Khê Mạn Mạn ra, cười mắng.

- Ta nào có đáng sợ như vậy! Tuy người ta là tông chủ Hợp Hoan Tông, nhưng người ta lại không giống những đệ tử trong tông môn, phải dựa vào nam nhân để tu luyện, người ta vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ... hức hức...

Khê Mạn Mạn tủi thân hức hức nói.

Hoa Hương Tích chính là bị nàng làm hư, suốt ngày giả khóc.

- Ngươi không dựa vào nam nhân tu luyện, cái này ta tin, nhưng ngươi có phải hoàng hoa khuê nữ hay không thì ta không biết.

Hoa Hương Tích hừ hừ nói.

Nếu Khê Mạn Mạn giống như những đệ tử Hợp Hoan Tông khác, ngủ với nam nhân khắp nơi, Hoa Hương Tích có nói gì cũng sẽ không để nàng thân mật với mình.

Nàng ghét bẩn.

- Hay là tối nay tắm chung, chứng minh thử?

Khóe miệng Khê Mạn Mạn cong lên một nụ cười xấu xa.

Hoa Hương Tích đỏ mặt, che miệng Khê Mạn Mạn lại.

- Đồ lẳng lơ, những lời này hai người chúng ta nói riêng với nhau là được, bây giờ Trường Tụ còn ở đây, ngươi nghiêm túc một chút cho ta!!!!!!

Khê Mạn Mạn lè lưỡi liếm tay Hoa Hương Tích một cái, Hoa Hương Tích hoảng hốt rụt tay về.

Cái đồ lẳng lơ chết tiệt này!!!!

- Để Trường Tụ đệ đệ nghe thấy thì đã sao? Ta có coi hắn là người ngoài đâu.

Khê Mạn Mạn ưỡn ngực cười lẳng lơ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)