Tuổi Già Bị Lão Bà Chia Tay, Hệ Thống Rốt Cuộc Đã Đến! (Dịch)

Chương 18: Ta đều chuẩn bị xong hết rồi

Chương Trước Chương Tiếp

- Sư tôn, ta tìm được thứ tốt!

Cùng với một tiếng kêu trong trẻo, Bích Hoa Cẩn ngự kiếm trở về.

Nàng hưng phấn đến trước mặt Điêu Trường Tụ, cẩn thận lấy ra một cây Linh Chi.

Điêu Trường Tụ nhìn thấy cây Linh Chi này thì không khỏi kinh ngạc nói.

- Hoa Cẩn, đây là Linh Chi năm vạn năm, ngươi đào được ở đâu thế?

Ở thế giới tu chân này, Linh Chi năm vạn năm tuổi thật sự quá hiếm thấy.

Công hiệu của Linh Chi rộng rãi, ăn trực tiếp hoặc luyện đan đều được.

Hầu như loại đan dược nào cũng cần dùng Linh Chi làm dược dẫn.

Vì vậy nhu cầu Linh Chi rất lớn.

Linh Chi trên vạn năm tuổi cũng có giá trên trời, huống chi là Linh Chi năm vạn năm tuổi.

Bích Hoa Cẩn đắc ý nói.

- Ta đào được ở một bí cảnh.

- Ngươi lại lén lút chạy vào mấy bí cảnh nguy hiểm kia?

Rõ ràng nàng không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng cứ thích chui vào mấy bí cảnh nguy hiểm kia tìm bảo vật, tìm được thứ gì là lập tức mang về cho hắn.

Điêu Trường Tụ kéo Bích Hoa Cẩn vào lòng.

- Sư tôn người làm gì vậy?

Bích Hoa Cẩn giật mình, muốn giãy khỏi lòng Điêu Trường Tụ.

Điêu Trường Tụ không cho nàng cơ hội, mạnh mẽ vén váy áo của nàng lên.

Lập tức những vết thương lớn nhỏ trên người nàng vốn bị váy áo che khuất đều lộ ra.

Đặc biệt là ba vết cào sâu đến tận xương trên tấm lưng trắng nõn mịn màng của nàng.

Điêu Trường Tụ không khỏi đau lòng cho tiểu trà xanh này.

Rõ ràng mình chỉ đang lợi dụng nàng, không hề có chút tình cảm gì với nàng.

Mà nàng lại vì mình làm đến mức này.

Nhìn vết cào trên lưng, phỏng chừng là quái vật Thánh Linh kỳ để lại.

Bích Hoa Cẩn thân là Khí Vận Chi Nữ, trong lúc giằng co với quái vật Thánh Linh kỳ, tuy không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị thương ngoài da thịt thì khó tránh khỏi.

Điêu Trường Tụ nhẹ nhàng vuốt ve vết cào trên lưng Bích Hoa Cẩn, thương xót hỏi.

- Đau không?

Bích Hoa Cẩn đang nằm trên đùi Điêu Trường Tụ, ngay khoảnh khắc Điêu Trường Tụ chạm vào vết thương của nàng, cả người nàng run lên, hít sâu một hơi.

- Không đau.

Bích Hoa Cẩn cười hì hì nói.

Thật là một nha đầu ngốc!

- Hệ thống, đổi cho ta một bình Kim Sang Dược cực phẩm.

Điêu Trường Tụ nói với hệ thống.

【Kim Sang Dược cực phẩm giá 5000 điểm khí vận, kí chủ có muốn đổi không?】

- Đổi.

Điêu Trường Tụ không chút do dự nói.

【Kim Sang Dược cực phẩm đổi thành công, điểm khí vận hiện tại của kí chủ: 0】

Điêu Trường Tụ cầm lấy Kim Sang Dược cực phẩm, bôi thuốc cho Bích Hoa Cẩn.

- Xì... đau... sư tôn nhẹ tay chút...

Toàn thân Bích Hoa Cẩn run rẩy đáng thương nói.

- Bây giờ mới biết đau? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có suốt ngày chạy vào mấy bí cảnh nguy hiểm đó nữa, mấy thứ ngươi tìm về cho ta, trước kia ta không biết đã ăn bao nhiêu rồi, chẳng có tác dụng gì đâu.

Điêu Trường Tụ nói.

Cuối cùng còn phải tốn điểm khí vận của mình đổi thuốc cho nàng.

10000 điểm khí vận của hắn đều dùng hết vào việc đổi thuốc cho Bích Hoa Cẩn rồi.

Nếu không đổi thuốc hệ thống cho nàng bôi, chỉ dùng thuốc của tông môn, thương tích do quái vật Thánh Linh kỳ kia gây ra ít nhất cũng phải đau mấy tháng mới khỏi.

- Nhưng mà... thời gian còn lại của sư tôn không nhiều nữa, ta muốn làm chút gì đó cho sư tôn.

Bích Hoa Cẩn cúi đầu nhỏ giọng nói.

Bích Hoa Cẩn là trẻ mồ côi.

Không có cha mẹ.

Trong mắt nàng, Điêu Trường Tụ là người thân duy nhất của nàng.

Mỗi lần nghĩ đến thời gian còn lại của Điêu Trường Tụ không nhiều, nàng lại vô cùng nôn nóng.

Từng có lúc nàng hận không thể để Điêu Trường Tụ chết sớm, nàng sẽ được giải thoát.

Bây giờ nàng lại không muốn Điêu Trường Tụ chết.

Nàng cũng biết Điêu Trường Tụ đã ăn qua vô số linh đan diệu dược.

Nhưng nàng vẫn ôm hy vọng chui vào mấy bí cảnh nguy hiểm kia, nghĩ biết đâu có thứ gì đó có tác dụng với Điêu Trường Tụ thì sao?

Động tác bôi thuốc của Điêu Trường Tụ khựng lại một chút, sau đó im lặng bôi thuốc cho nàng.

Cả hai người đều không nói gì nữa.

Đợi đến khi Điêu Trường Tụ bôi thuốc xong, mới vỗ nhẹ vào mông nàng, bảo nàng đứng dậy.

Bích Hoa Cẩn vui vẻ động đậy cơ thể, nói.

- Thuốc của sư tôn thật thần kỳ, ta cảm thấy vết thương của ta không còn đau nữa.

- Hoa Cẩn, ta đã đột phá tới Kim Đan hậu kỳ rồi, tuổi thọ có thể tăng thêm 50 năm nữa, sau này ngươi đừng tiếp tục làm mấy hành vi mạo hiểm này nữa.

Điêu Trường Tụ thản nhiên mở miệng.

Vốn dĩ hắn còn định tiếp tục giấu tu vi thật sự của mình.

Nhưng hắn sợ mình mà còn giấu giếm, điểm khí vận sẽ không đủ cho tiểu trà xanh này tiêu xài.

Bích Hoa Cẩn ngẩn ra, sau đó vẻ mặt mừng rỡ nhào vào lòng Điêu Trường Tụ, kích động nói.

- Tốt quá!! Sư tôn người cuối cùng cũng đột phá rồi!

Bích Hoa Cẩn ôm chặt lấy Điêu Trường Tụ.

Điêu Trường Tụ xoa đầu nàng, đang định bảo nàng đừng đi mạo hiểm nữa.

- Xem ra tất cả đều là công lao của ta! Mấy linh đan diệu dược kia có tác dụng với sư tôn, ta tiếp tục đi vào bí cảnh kia mới được!

Bích Hoa Cẩn đắc ý nói.

Điêu Trường Tụ mặt mày đen thui, một tay ấn Bích Hoa Cẩn xuống đùi mình, giơ tay lên.

- Bốp bốp bốp bốp bốp!!

Chính là một trận đòn.

Ngươi còn đi bí cảnh nữa? Ngươi mà đi nữa thì điểm khí vận của ta thành số âm luôn!

Nhưng đánh đánh, cảm giác đàn hồi co giãn từ tay truyền đến, khiến tiểu đệ bất tranh khí vươn mình.

- Uhm, sư tôn…

Không biết từ khi nào, tay Điêu Trường Tụ đã đưa vào trong váy đệ tử, vuốt ve nơi ẩm ướt lầy lội kia.

- Xem sư tôn trừng phạt ngươi như thế nào.

- Hứ, người ta mới không sợ… uhm… sâu quá… lão sắc quỷ… ngươi nhẹ thôi, ta còn bị thương đấy…

- Hơ… sư tôn, Hoa Cẩn yêu người… a…

...

Điêu Trường Tụ mở mắt, nhìn Bích Hoa Cẩn đang nằm sấp trên người, ôm chặt lấy mình ngủ say.

Điêu Trường Tụ vươn tay vuốt ve lưng nàng.

Mịn màng trắng trẻo.

Vết thương đã hoàn toàn khôi phục.

Thuốc 5000 điểm khí vận của hệ thống, hiệu quả thật quá tốt.

Cảm nhận được động tác của Điêu Trường Tụ, Bích Hoa Cẩn mơ màng mở đôi mắt đẹp, nhìn khuôn mặt nhăn nheo của Điêu Trường Tụ liền nhào tới hôn một cái, giọng nói lười biếng.

- Sư tôn, ta mệt lắm, không muốn động đậy, người tự mình làm đi.

- Bây giờ ngươi mới biết mệt? Tối qua điên cuồng cỡ nào… Nhất mã đương tiên, lưỡng tình tương duyệt, tam sinh hữu hạnh, tứ phân ngũ liệt, ngũ quang thập sắc, lục thần vô chủ, thất thượng bát hạ, bát diện linh lung, cửu tiêu vân ngoại, thập toàn thập mỹ… mỗi tư thế ngươi đều thử qua một lần, còn hô hào nói phải đánh phục ta…

Điêu Trường Tụ cười cười.

- Ta mặc kệ, bây giờ ta mệt.

Bích Hoa Cẩn giống như một con mèo nhỏ rúc vào lòng Điêu Trường Tụ, nhắm mắt lại.

Điêu Trường Tụ hôn lên trán nàng một cái, sau đó rời giường nói.

- Vậy ngươi ngủ thêm chút nữa đi.

- Hả? Không phải chứ! Sư tôn sao người dậy sớm vậy? Ta đã chuẩn bị xong hết rồi.

- Ta vốn định dậy rồi, là tự ngươi nghĩ lung tung.

...

Một ngày sau

- Sư tôn, chuyện người đột phá thật sự không định nói cho người khác biết sao?

Bích Hoa Cẩn đang pha trà.

- Có gì đâu mà phải nói cho người khác biết? Đợi ta đột phá tới Nguyên Anh rồi nói cũng chưa muộn.

Điêu Trường Tụ nói.

Đúng lúc này, Hoa Hương Tích truyền tin tới, bảo hắn lập tức qua chỗ nàng một chuyến.

Điêu Trường Tụ lên đường, trước khi đi dặn dò Bích Hoa Cẩn đừng có thừa lúc hắn không có ở đây lại lén lút chạy vào bí cảnh nào đó, nếu không sẽ làm nàng không xuống giường được.

Bích Hoa Cẩn đỏ mặt vội vàng gật đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)