Hai người đều không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, Hoa Hương Tích khẽ thở dài.
Mấy trăm năm nay, nàng cũng đã nghĩ đủ mọi cách để giúp Điêu Trường Tụ đột phá.
Đáng tiếc thử qua vô số cách đều vô dụng.
Cơ thể của Điêu Trường Tụ giống như một trạm thu gom rác.
Cho dù là loại linh đan, linh dược nghịch thiên nào, đút vào miệng hắn cũng giống như ném vào thùng rác.
Ném vào thùng rác thì đều thành rác rưởi.
Người bình thường mà được Hoa Hương Tích bồi bổ như vậy, từ lâu đã đột phá tới Nguyên Anh kỳ rồi.
Mà Điêu Trường Tụ vẫn luôn dừng chân ở Kim Đan trung kỳ. Hết cách, Điêu Trường Tụ vốn dĩ không thích hợp tu luyện, hắn tính ra là không có chút thiên phú tu luyện nào, thể chất chỉ tốt hơn thể chất phế vật một chút xíu.
Trước mắt thứ duy nhất có thể thay đổi được loại thể chất này của Điêu Trường Tụ, chỉ có Tẩy Tủy Thánh Trì trong truyền thuyết ở Chư Thần Bí Cảnh.
Nghe nói chỉ cần ngâm mình trong Tẩy Tủy Thánh Trì kia một chút, cho dù là phế vật cũng có thể biến thành thiên tài.
Nhưng đừng nói thời gian mở ra Chư Thần Bí Cảnh này, địa điểm trôi nổi không cố định, bên trong cũng vô cùng nguy hiểm, cho dù là cường giả Thiên Cơ kỳ tiến vào cũng chưa chắc có thể sống sót đi ra.
Lần trước Chư Thần Bí Cảnh xuất hiện đã là chuyện của 10 vạn năm trước. Hoa Hương Tích ngược lại hy vọng Chư Thần Bí Cảnh này có thể xuất hiện lần nữa, cho dù bên trong có nguy hiểm thế nào, nàng cũng phải dẫn Điêu Trường Tụ đi vào một chuyến.
...
- Tính ra lần trước ngươi ngồi ở đây đã là chuyện của hai năm rưỡi trước rồi, tuổi thọ còn lại của ngươi cũng không nhiều, hôm nay ở lại nói chuyện với ta một chút đi.
Giọng nói của Hoa Hương Tích mang theo chút bi thương.
Năm đó Hoa Hương Tích thu Điêu Trường Tụ làm đồ đệ, thuần túy là bị ép buộc. Ban đầu Hoa Hương Tích không thích Điêu Trường Tụ.
Không có sư tôn nào lại thích một tên đồ đệ phế vật, dạy thế nào cũng không học được.
Nhưng Điêu Trường Tụ luôn có thể chế tạo ra một vài món đồ chơi nhỏ, trò chơi nhỏ thú vị, giúp nàng giải khuây trong cuộc sống tu luyện nhàm chán.
Dần dần, Hoa Hương Tích bỏ xuống thành kiến với Điêu Trường Tụ, thật sự xem hắn như đồ đệ của mình. Tu luyện thì không được, chọc nàng vui vẻ thì nhất đẳng.
...
Điêu Trường Tụ thấy dáng vẻ đau lòng của Hoa Hương Tích, có chút thôi thúc muốn nói cho nàng biết chuyện mình có hệ thống, để nàng không cần phải đau buồn như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chuyện hệ thống này không nên nói cho người khác biết, mình biết là được rồi.
Nếu nói ai là người thân thiết nhất của Điêu Trường Tụ trên thế giới này, vậy thì ngoài cha mẹ, Liễu Như Yên ra, không ai khác chính là Hoa Hương Tích.
...
- Đáng tiếc Như Yên bế quan, nếu không vừa đủ ba người có thể chơi đấu địa chủ.
Hoa Hương Tích tiếc nuối nói.
Hoa Hương Tích đối ngoại thì nói Liễu Như Yên bế quan.
- Hai người chúng ta cũng có thể chơi nhiều trò chơi thú vị mà.
Điêu Trường Tụ cười nói.
- Vậy ngươi muốn chơi trò bị ta ngược, hay muốn chơi trò ngược ta?
Hoa Hương Tích cười nói.
- Chúng ta có thể chơi cả hai.
- Vậy lúc ngươi ngược ta thì đừng có nương tay, dù sao lúc ta ngược ngươi, ta sẽ ngược chết ngươi!
Hoa Hương Tích chơi cờ caro thì có thiên phú cực cao, chưa từng thua ván nào, nhưng nàng chơi cờ tướng lại dở tệ, còn hay ăn gian.
- Lát nữa ngươi đừng có giở trò là được.
...
Hai người cứ như vậy chơi cờ caro và cờ tướng cả ngày.
Sau khi Điêu Trường Tụ rời đi, Hoa Hương Tích thở dài một hơi.
Có lẽ đây là lần cuối cùng nàng và Điêu Trường Tụ gặp mặt rồi.
Dù sao nam nữ khác biệt, cho dù hai người có quan hệ sư đồ, Điêu Trường Tụ cũng không thể thường xuyên chạy tới chỗ nàng được.
Thời gian cụ thể đại nạn của Điêu Trường Tụ đến là khi nào thì không ai biết. Dù sao thì dài nhất cũng không quá bảy năm rưỡi nữa. Trong vòng bảy năm rưỡi này, đại nạn của hắn có thể đến bất cứ lúc nào.
...
Điêu Trường Tụ trở lại sơn phong, Bích Hoa Cẩn hưng phấn chạy ra, ôm lấy cánh tay hắn.
- Sư tôn người đi đâu vậy? Sao cả ngày hôm nay không thấy người đâu.
- Sao ngươi lại ở đây?
Điêu Trường Tụ có chút nghi hoặc hỏi.
- Đệ tử tự tiện chuyển đến đây ở rồi, sư tôn người sẽ không giận chứ?
Bích Hoa Cẩn tủi thân nói.
- Ta thì không sao, chỉ là ngươi đó, ngươi không sợ những đệ tử khác trong tông môn dị nghị về hành vi này của ngươi sao?
Điêu Trường Tụ thoải mái ôm lấy cái eo nhỏ nhắn đàn hồi của tiểu trà xanh này.
Trước kia tiểu trà xanh này rất để ý đến thanh danh của mình trong tông môn, ở trước mặt người ngoài thì giống như người xa lạ với Điêu Trường Tụ.
- Mấy người đó cứ luôn chỉ trỏ sau lưng ta, ta ở chỗ đó cũng không ở được, chi bằng trực tiếp chuyển đến chỗ sư tôn người ở, thoải mái hơn.
Bích Hoa Cẩn hừ hừ nói.
Sau lần đó, thanh danh của nàng ở trong tông môn xem như thối hoắc rồi.
- Ở đâu thoải mái?
Điêu Trường Tụ ôm Bích Hoa Cẩn vào lòng, tay đưa xuống bóp lấy bờ mông to tròn mềm mại, lại không thiếu co giãn đàn hồi.
- Sư tôn người đáng ghét!
Bích Hoa Cẩn đỏ mặt đấm nhẹ vào ngực Điêu Trường Tụ.
- Uhm…
Nhưng môi bị đối phương khóa lại, y áo tung bay, hai thân thể không mảnh vải cùng ngã xuống giường.
Cảm nhận được thứ cứng rắn nóng hổi kia lại tiến vào cơ thể mình, Bích Hoa Cẩn thoải mái rên lên thành tiếng, vòng tay ôm chặt lấy thân thể già nua đang ra vào mạnh mẽ trong người mình…
Trong phòng tràn ngập sắc xuân, tiếng rên rỉ khiến người đỏ mặt tía tai, xấu hổ không muốn nhìn, rồi lại tò mò muốn nhìn cho rõ…
...
Những ngày tháng không biết xấu hổ của Điêu Trường Tụ và Bích Hoa Cẩn lại trôi qua thêm hai năm rưỡi nữa.
Bây giờ điểm thần phục của Bích Hoa Cẩn đã đạt tới 90.
Hơn nữa nàng ở dưới sự bồi dưỡng không ngừng bằng linh đan diệu dược của Điêu Trường Tụ, một năm trước cuối cùng cũng kích hoạt được Lưu Ly Thánh Thể.
Tốc độ tu luyện tăng vọt, thể hiện ra tốc độ tu luyện kinh khủng. Bây giờ tu vi của nàng đã đạt tới Nguyên Anh kỳ.
Tốc độ tu luyện này cũng khiến nàng thành công thu hút sự chú ý của các trưởng lão nội môn ở Lăng Tiêu Tông.
Mọi người đều đang suy nghĩ vì sao Bích Hoa Cẩn tu luyện nhanh như vậy.
Rõ ràng hai năm rưỡi trước nàng chỉ là Trúc Cơ kỳ.
Đám người Hoàng Hiên Vũ vừa nghĩ tới Bích Hoa Cẩn là đệ tử thân truyền của Điêu Trường Tụ thì lại cảm thấy rất hợp lý.
Dù sao địa vị của Điêu Trường Tụ ở trong lòng bọn họ rất cao. Điêu Trường Tụ có thể bản thân tu luyện không ra gì, nhưng ở phương diện chỉ đạo người khác tu luyện thì vô cùng lợi hại.
Rất nhiều sư đệ bị kẹt ở một cảnh giới nào đó mấy chục năm, chỉ cần nghe Điêu Trường Tụ nói vài câu ngắn ngủi, là có thể lập tức đột phá.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Điêu Trường Tụ được đám người Hoàng Hiên Vũ tôn kính đến vậy.
...
Trên đỉnh núi, Điêu Trường Tụ đang uống trà ở bàn đá trong sân.
- Haizz! Sao vẫn chưa gặp được Khí Vận Chi Nữ nào mới vậy?
Mấy năm nay, mỗi năm có kỳ thi tuyển đồ đệ của tông môn hắn đều đi dạo một vòng, nhưng vẫn không gặp được một Khí Vận Chi Nữ nào.
- Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Điêu Trường Tụ cảm nhận tu vi của mình vẫn dừng lại ở Kim Đan hậu kỳ, thở dài một hơi.
Cái Hỗn Độn Thần Thể rách nát của hắn chẳng có tác dụng gì hết.
Mới chỉ chữa trị được một phần mười, theo lời hệ thống nói, Hỗn Độn Thần Thể ít nhất phải chữa trị được hai phần mười, mới có thể tu luyện bình thường được.
Nếu không Hỗn Độn Thần Thể một phần mười này cũng chỉ là một thể chất phế thải mà thôi.
Tuy trong thương thành của hệ thống, có thể dùng điểm khí vận để mua tu vi.
Nhưng đó là hạ sách.
Trong thương thành có nhiều đồ tốt như vậy, mà thứ tốn kém nhất chính là mua tu vi.
Bây giờ hắn từ Kim Đan hậu kỳ muốn đột phá tới Nguyên Anh kỳ, giá là 50.000 điểm khí vận.
Mà tài khoản cá nhân hiện tại của hắn chỉ có 5000 điểm khí vận.
Theo tu vi của Bích Hoa Cẩn đột phá, điểm khí vận cũng từ 10.000 tăng lên tới 40.000. Dựa theo điểm thần phục 90 của Bích Hoa Cẩn mà tính, Điêu Trường Tụ có thể sử dụng 90% điểm khí vận của Bích Hoa Cẩn, tức là 40000 x 90% = 36000. Đừng nói có đủ cho Điêu Trường Tụ thăng cấp tới Nguyên Anh kỳ hay không, bỏ ra 50000 điểm khí vận vào tu vi thật sự không đáng.