Đan Lão không chút do dự xông thẳng về phía Điêu Trường Tụ, vươn tay muốn khống chế đối phương.
Tuy hắn không hiểu vì sao đám cường giả Địa Huyền kỳ, Thiên Huyền kỳ này lại nghe lệnh một Kim Đan kỳ nho nhỏ.
Nhưng chỉ cần bắt được Điêu Trường Tụ làm con tin, những người khác sẽ không dám manh động.
Ngay khi tay của Đan Lão sắp vươn tới trước mặt Điêu Trường Tụ, một đạo hàn quang lóe lên.
Trong lòng Đan Lão hoảng hốt, muốn rụt tay về đã không kịp, một cánh tay của hắn bị chém đứt, “tách” một tiếng rơi xuống đất.
Chỉ thấy Lý Kiếm Duyên không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước người Điêu Trường Tụ, sắc mặt hắn lạnh lùng mở miệng.
- Sư huynh của ta há là kẻ mà ngươi muốn đụng là đụng được?
- Thiên Huyền hậu kỳ!!!!
Đan Lão nhìn thanh niên trước mặt, vẻ mặt kinh hãi.
Hắn biết thanh niên này là Thiên Huyền kỳ, nhưng không ngờ lại là Thiên Huyền hậu kỳ.
Còn chưa đợi Đan Lão kịp phản ứng, bụng đã trúng một cước, cả người như đạn pháo bị đá bay lên trời, trực tiếp xông thủng mái nhà.
Đồng thời có một bóng người đuổi sát theo Đan Lão.
- Lại thêm một Thiên Huyền hậu kỳ nữa!!!!
Lúc này Đan Lão mặt mày hoảng loạn, không còn bình tĩnh được nữa.
Nếu chỉ có một Thiên Huyền hậu kỳ, hắn bằng vào một vài thủ đoạn, vẫn có thể lấy tu vi Thiên Huyền sơ kỳ đánh bại được đối phương.
Nhưng bây giờ lại thêm một Thiên Huyền hậu kỳ nữa.
Đơn giản là ngay cả đường chạy trốn cũng không có.
Túy Mộng Sinh đuổi kịp Đan Lão, liền cho hắn một trận đòn nhừ tử.
Đan Lão hoàn toàn không có sức phản kháng.
Vốn dĩ hắn tu luyện đan đạo là chính, không giỏi chiến đấu.
Lúc này mọi người trong đại sảnh đều đã đi ra ngoài, nhìn cuộc chiến trên cao.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Đan Lão bị Túy Mộng Sinh giẫm lên đầu từ trên trời rơi xuống, giẫm thẳng xuống đất.
Lúc này Đan Lão đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, toàn thân đều là vết thương, xương cốt vỡ vụn, bị Túy Mộng Sinh giẫm dưới chân như một con chó.
- Sư huynh, tên ma vật này phải xử trí thế nào?
Túy Mộng Sinh hỏi Điêu Trường Tụ.
Đan Lão khó khăn mở miệng.
- Lão phu không hiểu, ta với ngươi không oán không thù, vì sao cứ nhất quyết muốn giết ta?
Không oán không thù? Ha ha ha! Chỉ riêng cái đức hạnh của Tiêu Hỏa Hỏa, cho dù không oán không thù cũng có thể gây ra thù hận cho hắn.
Hôm nay Điêu Trường Tụ hắn không giết chết hai thầy trò Tiêu Hỏa Hỏa, ngày mai chính là hai thầy trò này giết bọn họ.
Chỉ trách Tiêu Hỏa Hỏa là Khí Vận Chi Tử đối địch với Điêu Trường Tụ.
- Giết!
Điêu Trường Tụ không chút do dự nói.
Túy Mộng Sinh nghe vậy không chút do dự vung chưởng về phía Đan Lão.
Trong nháy mắt Đan Lão và Tiêu Hỏa Hỏa hóa thành tro bụi, chết không thể chết thêm.
【Khí Vận Chi Tử đối địch Tiêu Hỏa Hỏa tử vong, kí chủ nhận được toàn bộ điểm khí vận của Tiêu Hỏa Hỏa.】
【Điểm khí vận +10.000】
【Điểm khí vận của kí chủ: 10.000】
...
Tiêu Trạm cảm kích nói với Điêu Trường Tụ.
- Đa tạ Điêu trưởng lão đã báo thù cho nhi tử ta, tiêu diệt ma vật!
Tiêu Trạm đã hoàn toàn tin Tiêu Hỏa Hỏa bị đoạt xá.
May mà Điêu Trường Tụ liếc mắt nhìn ra, nếu không hắn còn bị ma vật này lừa gạt.
Xem ma vật giết nhi tử mình là nhi tử mà yêu thương.
- Chút sức mọn mà thôi! Ta bình thường không thích xen vào chuyện người khác, nhưng gặp phải thì không thể không quản.
Điêu Trường Tụ thản nhiên nói.
Đồng thời trong lòng cũng buồn cười.
Tiêu Hỏa Hỏa đáng thương a! Ta giết ngươi, mà cha ngươi còn phải cảm ơn ta.
- Để cảm tạ, ta muốn chuẩn bị tiệc tối chiêu đãi các vị thật tốt!
Lúc này Tiêu gia lão tổ cười nói.
Lăng Tiêu Tông chính là một trong tứ đại tông nha!
Hơn nữa Điêu Trường Tụ này có thể khiến nhiều cường giả Lăng Tiêu Tông nghe theo mệnh lệnh như vậy, địa vị nhất định không thấp, nhất định phải có quan hệ tốt với hắn.
Điêu Trường Tụ khoát tay nói.
- Tiệc tối thì thôi, vốn dĩ bọn ta đến đây chỉ vì muốn giúp đồ nhi của ta từ hôn, Lăng Tiêu Tông chúng ta cũng không phải loại không biết lý lẽ, những tài nguyên này là gấp 10 lần số tài nguyên trước kia các ngươi đã bỏ ra cho đồ nhi ta, những tài nguyên này coi như bồi thường cho chuyện đồ nhi của ta hối hôn, các ngươi cứ nhận lấy đi!
Giết nhi tử người ta rồi thì thôi, còn ở nhà người ta ăn tiệc nữa?
Như vậy thì hơi quá đáng rồi.
Đám người Tiêu gia làm sao dám không nghe theo?
Chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau đó Điêu Trường Tụ và mọi người rời đi.
Trước khi rời đi, Hoàng Hiên Vũ vỗ chết hai tên giữ cửa kia.
- Nhớ sau này thay hai con chó giữ cửa biết lễ phép một chút.
Tiêu Trạm cũng không tức giận, vội vàng gật đầu đồng ý.
Cho dù Hoàng Hiên Vũ không giết chết hai tên giữ cửa này, hắn cũng sẽ ra tay giết chết cho Hoàng Hiên Vũ và mọi người xem.
Chỉ có thể nói hai tên giữ cửa này đáng chết.
Dựa vào việc giữ cửa ở Tiêu gia mà tưởng mình hơn người, hoàn toàn quên mất thân phận chó giữ nhà của mình.
...
Điêu Trường Tụ vừa về tới tông môn, đã bị Hoa Hương Tích gọi qua.
Vẫn là căn phòng kia.
Điêu Trường Tụ ngồi trên bồ đoàn.
Mà Hoa Hương Tích đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn trên giường.
- Trường Tụ, ngươi đi từ hôn lại làm ầm ĩ như vậy.
Hoa Hương Tích oán trách nói.
Chiến lực mặt nổi của tông môn một lúc mất tới một phần năm.
Mà vị tông chủ lâm thời như nàng lại không biết gì hết.
Điêu Trường Tụ bất đắc dĩ nói.
- Sư tôn, ta cũng không muốn dẫn nhiều người đi như vậy, nhưng các sư đệ cứ nhất quyết đòi đi theo.
- Oa... xem ra sư huynh ngươi có sức hiệu triệu thật lớn... ta đây muốn ra ngoài một chuyến cũng không có nhiều người chủ động nói muốn bảo vệ ta như vậy.
Hoa Hương Tích cười vỗ tay.
-...
Điêu Trường Tụ biết sư tôn lại đang nói móc hắn.
Hoa Hương Tích muốn ra ngoài, chỉ cần nói muốn người bảo vệ, thì đội bảo vệ kia phỏng chừng có thể xếp hàng dài mấy trăm dặm.
Bình thường Hoa Hương Tích ở trước mặt người khác đều bộ dạng lạnh lùng vô tình, uy nghiêm cao ngạo.
Chỉ khi đối mặt với hắn và Liễu Như Yên mới thể hiện ra con người thật của mình.
Giống như một nữ hài, sẽ tức giận, sẽ tủi thân, thỉnh thoảng còn giả vờ khóc...
- Vừa nghĩ tới chuyện ta là tông chủ tiền nhiệm người đi trà lạnh, đám trưởng lão nội môn kia tập thể ra khỏi tông môn cũng không thèm báo cho ta một tiếng, ta lại đau lòng... hức hức...
Hoa Hương Tích lấy tay áo che mặt khóc thút thít.
-...
Điêu Trường Tụ.
- Trường Tụ, ngươi có biết đám Thái Thượng lão đầu kia nói sư tôn thế nào không? Bọn họ nói vị tông chủ lâm thời như ta không có chút uy nghiêm nào, chiến lực mặt nổi của tông môn một lúc mất tới một phần năm, cũng không có ai báo cho ta biết. Cái ghế tông chủ lâm thời này đổi con chó tới ngồi cũng được. Hức hức....
Đám Thái Thượng trưởng lão kia sao có thể nói ra những lời này được? Đều là Hoa Hương Tích bịa chuyện.
- Sư tôn, ta sai rồi, lần sau có chuyện như vậy xảy ra nữa, ta nhất định sẽ báo cho người biết.
Điêu Trường Tụ cúi đầu nhận lỗi.
- Không cần lần sau, cái ghế tông chủ này cho ngươi ngồi luôn đi, ta nghĩ đám tiểu sư đệ của ngươi chắc chắn sẽ đồng ý cho ngươi làm tông chủ.
- Sư tôn người đừng đùa nữa, ta đến giờ vẫn chỉ là Kim Đan trung kỳ.
Điêu Trường Tụ cười khổ nói.
Điêu Trường Tụ vừa nói những lời này, không khí liền trở nên nặng nề.
Hoa Hương Tích cũng không tiếp tục giả khóc nữa.