Tuổi Già Bị Lão Bà Chia Tay, Hệ Thống Rốt Cuộc Đã Đến! (Dịch)

Chương 15: Chỉ hươu bảo ngựa

Chương Trước Chương Tiếp

Đám người Hoàng Hiên Vũ đang ngồi trên mặt đất ở ngoài đại sảnh, lúc này cũng không che giấu tu vi nữa, uy áp toàn bộ mở ra.

- Đã ra rồi thì nằm sấp ở đây xem kịch đi!

Mấy trăm Địa Huyền kỳ!!!!

Trong đó Địa Huyền hậu kỳ đỉnh phong còn có mấy chục người!!!!!!

Sắc mặt Tiêu Trạm trắng bệch, ngã ngồi bệt xuống đất.

Tên hộ vệ giữ cửa trước đó còn chế giễu bọn họ, lúc này hai chân mềm nhũn, đã tè ra quần.

Trời ạ!!!

Vừa nãy hắn lại dùng lời lẽ lạnh lùng chế giễu đám cường giả Địa Huyền kỳ này, còn làm nhục bọn họ, bắt ngồi phơi nắng trên nền đất!!!!!!!!

Lúc này Tiêu gia lão tổ càng thêm chật vật, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, không còn chút tư thái ngạo thị quần hùng nào nữa.

Hắn ở dưới uy áp của mấy trăm Địa Huyền kỳ, không thể động đậy nổi, chỉ có phần chờ chết.

Tiêu gia lão tổ vội vàng cầu xin tha mạng.

- Các vị tiền bối hiểu lầm! Ta không phải người của Tiêu gia, ta không có chút quan hệ nào với Tiêu gia, ta chỉ là đi ngang qua mà thôi.

Tiêu gia lão tổ hận không thể giết hết đám con cháu bất hiếu của mình, lại đi đắc tội với một đám cường giả Địa Huyền kỳ, sớm biết vậy, vừa nãy hắn nên nhìn rõ tình hình rồi mới ra mặt.

Bây giờ hắn chỉ muốn giữ mạng chạy trốn, mặc kệ Tiêu Trạm và đám con cháu bất hiếu kia.

Bọn chúng chết thì chết, chỉ cần lão tổ như hắn còn sống, đổi chỗ khác cưới mấy bà vợ, sinh vài đứa con trai, lại có một Tiêu gia khác.

- Lão tổ!!!!!

Tiêu Trạm mặt xám như tro, không ngờ lão tổ lại là loại tham sống sợ chết này.

Hình tượng cao thâm khó lường của lão tổ nháy mắt sụp đổ.

- Yên tâm, bọn ta không phải loại người thích giết chóc, lý do ta ra tay với Tiêu Hỏa Hỏa, chỉ vì hắn đã bị ma vật đoạt xá rồi.

Điêu Trường Tụ nghiêm mặt nói.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Điêu Trường Tụ, những người khác bắt đầu nghi ngờ, cả đám nhìn về phía Tiêu Hỏa Hỏa ở trong lòng Tiêu Trạm.

- Chuyện này không thể nào! Hành vi của con trai ta không có gì khác thường!

Tiêu Trạm là người đầu tiên phản đối.

- Ngươi chắc chứ? Vậy tu vi của Tiêu Hỏa Hỏa là sao?

Điêu Trường Tụ lạnh giọng hỏi.

- ...

Vẻ mặt Tiêu Trạm cứng đờ, đúng rồi! Nếu nói Tiêu Hỏa Hỏa có gì khác thường nhất, thì chính là tu vi.

Ba năm trước vẫn còn là Kim Đan kỳ, sau đó tu vi tụt dốc không phanh, cho đến bây giờ chỉ còn Luyện Khí tầng ba.

Chẳng lẽ Tiêu Hỏa Hỏa thật sự đã bị ma vật đoạt xá rồi?

Với lại nhìn thân phận của Điêu Trường Tụ cũng không đơn giản.

Hắn có thể khiến một đám cường giả Địa Huyền kỳ của Lăng Tiêu Tông nghe theo mệnh lệnh, loại người này chỉ là Kim Đan kỳ nho nhỏ sao?

Nhất định là một lão quái vật nào đó của Lăng Tiêu Tông.

Hắn không cần thiết phải lừa gạt Tiêu gia.

Tiêu Trạm bắt đầu tin lời của Điêu Trường Tụ, từ từ đặt Tiêu Hỏa Hỏa xuống đất rồi lùi lại mấy bước.

Theo ý của Điêu Trường Tụ, con trai Tiêu Hỏa Hỏa của hắn đã sớm chết rồi, Tiêu Hỏa Hỏa bây giờ chẳng qua chỉ là ma vật đoạt xá mà thôi.

- Xin Điêu trưởng lão báo thù cho con trai ta!

Tiêu Trạm mặt không cảm xúc nói.

Tình huống bây giờ hắn không có lựa chọn, chỉ có thể tin lời của Điêu Trường Tụ.

Cho dù Tiêu Hỏa Hỏa không bị ma vật đoạt xá, cũng phải xác nhận chuyện hắn đã bị ma vật đoạt xá.

Như vậy Tiêu gia mới có thể tránh khỏi diệt vong.

- Tiêu tộc trưởng yên tâm, ta thân là trưởng lão nội môn của Lăng Tiêu Tông, đã gặp phải loại ma vật này, thì tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.

Điêu Trường Tụ đầy chính khí nói.

Sau đó hắn vỗ về phía Tiêu Hỏa Hỏa một chưởng.

- Yêu nghiệt to gan, còn không mau hiện nguyên hình!

Nếu một chưởng này đánh trúng, Tiêu Hỏa Hỏa chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

Tiêu Trạm nhìn cảnh này không khỏi nắm chặt tay.

Hắn thật hy vọng Tiêu Hỏa Hỏa đã bị ma vật đoạt xá.

Nếu không con trai bị Lăng Tiêu Tông vô duyên vô cớ giết chết, loại thù hận này không biết đến bao giờ mới báo được.

Đan Lão cũng rất bất đắc dĩ.

Hắn không ngờ Kim Đan kỳ nho nhỏ trước mặt này lại nhìn ra sự tồn tại của hắn.

Từ khi Tiêu Hỏa Hỏa dùng tu vi của mình giúp hắn tu bổ linh hồn, hắn và Tiêu Hỏa Hỏa đã có thể nói gắn liền với nhau.

Trừ khi sau này linh hồn của hắn trở nên mạnh mẽ hơn, nếu không lấy tình huống hiện tại,Tiêu Hỏa Hỏa chết, hắn cũng không sống nổi.

Nhìn thấy Điêu Trường Tụ kiên quyết muốn giết Tiêu Hỏa Hỏa, Đan Lão chỉ có thể bất đắc dĩ nhập vào người.

Ngay khi chưởng ấn của Điêu Trường Tụ sắp đánh trúng người Tiêu Hỏa Hỏa, đột nhiên toàn thân Tiêu Hỏa Hỏa bốc lên ánh sáng trắng, mở mắt ra, vung tay hóa giải công kích.

- Haizz... Điêu trưởng lão, lão phu không có ý định đối địch với các ngươi, sao các ngươi cứ nhất định phải đuổi cùng giết tận như vậy?

Đan Lão nhập vào người Tiêu Hỏa Hỏa, trực tiếp nâng tu vi của Tiêu Hỏa Hỏa lên tới Thiên Huyền sơ kỳ.

Biến cố đột ngột khiến mọi người ở đây giật mình.

- Thiên Huyền sơ kỳ!

Lý Thành Lâu cảnh giác chắn trước người Điêu Trường Tụ.

Lý Kiếm Duyên và Túy Mộng Sinh vốn nhắm mắt dưỡng thần cũng đồng thời mở mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Hỏa Hỏa.

Tiêu Trạm nhìn Tiêu Hỏa Hỏa đột nhiên tỉnh lại, thần thái giống như biến thành một người khác, tu vi còn đạt tới Thiên Huyền sơ kỳ, lúc này hắn hoàn toàn tin lời của Điêu Trường Tụ.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, chỉ vào Đan Lão nói.

- Ngươi cái tên ma vật này! Ngươi đã làm gì con trai ta?

Đám người bên ngoài đại sảnh cũng thu uy áp lại, toàn bộ ùa vào, vây quanh Tiêu Hỏa Hỏa.

Chuyện xảy ra trong đại sảnh, bọn họ đều đã biết.

Lòng kính nể với Điêu Trường Tụ lại tăng thêm một bậc.

Không hổ là sư huynh! Bọn họ đều không nhìn ra sự khác thường của Tiêu Hỏa Hỏa, sư huynh lại liếc mắt đã nhìn ra!

- Ma vật vô sỉ này, trả mạng cho cháu ta!!!

Sau khi Tiêu gia lão tổ có thể tự do hành động, biết Lăng Tiêu Tông không nhắm vào Tiêu gia, lập tức từ bỏ ý định chạy trốn.

Hắn chỉ vào Tiêu Hỏa Hỏa, nước mắt giàn giụa gào khóc thảm thiết, bộ dáng tình cảm ông cháu sâu nặng.

Đan Lão nhìn cục diện bất lợi cho mình thì nhíu mày.

Hắn không sợ đám Địa Huyền kỳ này, hắn muốn chạy trốn, đám Địa Huyền kỳ này không thể ngăn cản được, điều hắn lo lắng là hai thanh niên ở sau lưng Điêu Trường Tụ kia.

Hai thanh niên kia tản ra khí tức nguy hiểm.

- Tại hạ không phải ma vật, lão phu tên Đan Trần, người của Thiên Thánh Thần Châu, người đời tặng ngoại hiệu là Dược Thần.

- Bởi vì bị người ta ám toán, suýt chút nữa mất mạng, may mắn sau này gặp được Tiêu Hỏa Hỏa, trải qua mấy năm ôn dưỡng, tàn hồn của lão phu mới miễn cưỡng tỉnh lại.

- Lão phu không có ác ý với Tiêu Hỏa Hỏa, càng không đoạt xá thân xác của hắn, lão phu cũng không có địch ý gì với các vị Lăng Tiêu Tông. Có thể bỏ qua cho lão phu được không. Sau này ta nhất định sẽ báo đáp Lăng Tiêu Tông.

Đan Lão cung kính nói.

Không còn cách nào khác, thân ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Nếu đổi lại trước kia, chỉ là đám rác rưởi Địa Huyền kỳ, Thiên Huyền kỳ, hắn liếc mắt một cái cũng có thể diệt sạch.

Nhưng Điêu Trường Tụ sao có thể bỏ qua cho hắn?

- Ăn nói hàm hồ! Một ma vật còn dám ăn nói xằng bậy!

Ánh mắt Đan Lão lạnh xuống, xem ra gia hỏa này là quyết tâm muốn giết mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)