Tuổi Già Bị Lão Bà Chia Tay, Hệ Thống Rốt Cuộc Đã Đến! (Dịch)

Chương 1: Đại nạn sắp tới bị lão bà chia tay

Hết Chương Chương Tiếp

- Sư huynh! Đại đạo vô tình, tư chất giữa ta và ngươi quá khác biệt, tiếp tục như vậy nữa sẽ chỉ làm trễ nải ta. Trải qua ta liên tục cân nhắc, ta cảm thấy chúng ta nên chia tay.

Một nữ nhân tuyệt mỹ đứng ở dưới trời chiều nhàn nhạt mở miệng.

Mái tóc dài của nàng đen nhánh như suối theo gió phiêu lãng, da thịt tuyết trắng cùng đôi mắt sáng ngời, phảng phất như ngôi sao trong bầu trời đêm lấp lóe, đẹp đến khiến người ta ngạt thở.

Gió nhẹ từ từ thổi đến, nàng mặc váy trắng theo gió kề sát ở trên da thịt, phác họa ra ngọc thể uyển chuyển mê người.

Váy theo gió phấp phới, đôi chân ngọc trắng nõn không mặc bất kỳ vớ giày cách mặt đất 10 centimet ngẫu nhiên bại lộ trong không khí.

Đường cong ngọc phong hoàn mỹ, mông đào đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn, phối hợp khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, thời thời khắc khắc đều khiêu chiến ranh giới cuối cùng của nam nhân.

Vài chiếc lá cây khô héo theo gió bay xuống, rơi vào trên mái tóc của nàng.

Hình ảnh kia quá đẹp, làm người không dám nhìn, sợ liếc mắt nhìn nhiều sẽ không kiềm nén nổi dục hỏa.

Một lão giả tóc trắng phơ hai tay chống quải trượng, đứng ở trước mặt thiếu nữ tuyệt mỹ.

Hắn thở dài một hơi.

- Ngày này rốt cục vẫn đến, nhưng ta không trách ngươi.

Biểu lộ của lão giả thoải mái và bất đắc dĩ, nhưng không có bất kỳ tức giận, ngược lại còn mang theo vẻ thua thiệt.

Chỉ vì nữ nhân tuyệt mỹ trước mặt này là Tông chủ Lăng Tiêu Tông Liễu Như Yên, tông môn đứng đầu Long Huyền đại lục.

Liễu Như Yên tu đạo không ngàn năm liền đạt tới Thông Thiên kỳ, thiên tài được vinh dự có khả năng thành tựu Đại Đế.

Mà Điêu Trường Tụ hắn thì sao?

Hắn chỉ là một phế vật tư chất củi mục, dốc cả đời cũng không đột phá đến Nguyên Anh kỳ.

Hiện tại hắn đã 990 tuổi, còn dừng lại ở Kim Đan trung kỳ, đã tiến vào thời gian đếm ngược của đại nạn.

Điêu Trường Tụ nhìn Liễu Như Yên vẫn tuổi trẻ tuyệt diễm như ngày nào, lại nhìn hai tay mình che kín nếp nhăn, eo không thẳng nổi, nội tâm có chút đắng chát.

- Kết làm phu thê với ta, ngươi có hối hận không?

Thanh âm già nua của Điêu Trường Tụ dò hỏi.

Các loại hồi ức khi ở cùng Điêu Trường Tụ không ngừng hiện lên trong đầu Liễu Như Yên.

Một lúc lâu sau, Liễu Như Yên nhàn nhạt mở miệng.

- Hối hận.

Điêu Trường Tụ nghe vậy cũng nhịn không được lệ rơi đầy mặt.

Hắn biết mình không xứng với Liễu Như Yên, hắn cũng liều mạng tu luyện, nếm thử đuổi kịp bước chân của Liễu Như Yên.

Nhưng vô luận hắn cố gắng thế nào, đều không đuổi kịp Liễu Như Yên.

Dù Liễu Như Yên cho hắn vô số linh đan cực phẩm.

Hắn vẫn bất tranh khí, dốc cả đời ngay cả Kim Đan hậu kỳ cũng không đột phá nổi, chớ nói chi là Nguyên Anh kỳ.

Liễu Như Yên nhìn Điêu Trường Tụ lão lệ đầy mặt, hai tay giấu ở trong áo nhịn không được giật giật, muốn lau nước mắt cho hắn, nhưng cuối cùng vẫn không có cử động gì.

Nàng xoay người qua, để lại cho Điêu Trường Tụ một bóng lưng uyển chuyển.

Cũng không nói thêm gì, im lặng chờ Điêu Trường Tụ tiếp tục rơi lệ.

Thật lâu sau, Điêu Trường Tụ cũng rốt ngừng khóc, hắn cười khổ nói.

- Tuổi đã cao còn khóc ở trước mặt sư muội, khiến sư muội chê cười.

Liễu Như Yên bình tĩnh mở miệng.

- Sư huynh đại nạn sắp tới, còn nguyện vọng gì chưa hoàn thành có thể nói với ta, ta sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành.

- Nguyện vọng sao?

Điêu Trường Tụ nhìn thân ảnh uyển chuyển của Liễu Như Yên, chép miệng nói.

- Ta đúng là có một nguyện vọng cuối cùng.

- Nguyện vọng gì?

Liễu Như Yên xoay người.

Khuôn mặt tuyệt mỹ đã từng khiến hắn điên đảo vô số năm xuất hiện ở trước mặt Điêu Trường Tụ.

- Chúng ta đã sắp chia tay, có thể cho ta lần cuối cùng hay không, coi như quà tặng cuối cùng của ta giành cho sư muội.

Điêu Trường Tụ chỉ Liễu Như Yên, cười nói.

- Ngươi... già mà không đứng đắn!

Khuôn mặt của Liễu Như Yên trong nháy mắt đỏ bừng.

Điêu Trường Tụ rất ưa thích điểm này của Liễu Như Yên, vô luận bao nhiêu lần, nàng đều thẹn thùng giống như nữ hài mới lớn.

Ở trước mặt người ngoài, Liễu Như Yên vĩnh viễn là Tông chủ Lăng Tiêu Tông cao lạnh vô dục vô cầu.

Nhưng ở trước mặt hắn, nàng là tiểu tức phụ chỉ hơi trêu chọc liền mặt đỏ.

- Ngươi đây là đồng ý sao?

Điêu Trường Tụ có chút kinh ngạc nói.

Vừa rồi hắn nói vốn chỉ là đùa giỡn mà thôi.

Liễu Như Yên đã chia tay, sao còn có thể đáp ứng loại yêu cầu vô lý này.

- Nhất dạ phu thê bách nhật ân, nể tình ngươi đại nạn sắp tới, đáp ứng nguyện vọng nho nhỏ này của ngươi thì đã sao?

Sắc mặt Liễu Như Yên đỏ lên nói.

- Mau mau! Mau đỡ ta vào phòng!

Điêu Trường Tụ chống quải trượng kích động nói.

Tính cách của Liễu Như Yên luôn như vậy, nàng vĩnh viễn sẽ không chủ động, nhưng ngươi chủ động mà nói, nàng lại không cự tuyệt.

Cho nên vẫn luôn là Điêu Trường Tụ nhớ nàng thì đi tìm nàng.

Lúc tuổi trẻ còn tốt, mỗi ngày Điêu Trường Tụ đều đi tìm Liễu Như Yên ân ái.

Nhưng bây giờ già, Điêu Trường Tụ lực bất tòng tâm, mỗi lần đều qua loa cho xong việc.

Mặc dù Liễu Như Yên không nói gì, nhưng lòng tự tôn của Điêu Trường Tụ lại bị thương tổn.

Mỗi lần đều có chỉ một mình hắn “vui vẻ”, đây là hành vi khiến hắn cảm thấy mất mặt nhất.

Cho nên từ từ hắn liền cách vài ngày, vài tháng, rồi nhiều năm mới đi tìm Liễu Như Yên một lần.

Hắn nhớ lần trước đi tìm Liễu Như Yên, là chuyện của 5 năm trước.

- Ngay cả đi cũng cần ta giúp đỡ, trong đầu còn nghĩ những sự tình kia.

Liễu Như Yên hừ lạnh.

Liễu Như Yên bước tới, thuần thục vịn Điêu Trường Tụ chậm rãi đi vào phòng, sau đó cửa phòng đóng lại.

Váy áo trút xuống, thân thể ngọc ngà hiển lộ trong không khí, trắng đến khiến người ta hít thở không thông.

Điêu Trường Tụ nằm trên giường, cho dù thân thể đã già nua, nhưng thấy cảnh này, cho dù là người chết cũng cứng được, chứ nói gì người sống.

Liễu Như Yên thẹn thùng liếc nhìn hắn, mông ngọc từ từ ngồi xuống…

- Uhm…

Một tiếng rên nhẹ vang lên…

Hai mắt Điêu Trường Tụ trợn tròn, thân thể run rẩy kịch liệt…

...

5 phút sau...

Trong phòng, Liễu Như Yên ưu nhã xoay người nhặt quần áo trên đất mặc vào.

- Chúng ta coi như hết duyên nợ, sư huynh… gặp lại.

Liễu Như Yên ăn mặc chỉnh tề, sau khi vứt xuống câu nói này liền đi.

Trên giường, Điêu Trường Tụ thở hổn hển, thứ kia đã mềm oặt, khó khăn vịn eo ngồi dậy.

- Mình thật sự là càng ngày càng vô dụng, người ta còn chưa bắt đầu, mình đã kết thúc rồi.

- Nhưng chuyện này có thể trách ta sao? Lấy dáng người kia của Như Yên, nàng ngồi xuống ai mà chịu nổi?

Điêu Trường Tụ u oán nói.

Nhưng không ngờ một giây sau thanh âm của Liễu Như Yên quanh quẩn trong phòng.

- Còn không phải bởi vì ngươi ngay cả đứng cũng đứng không thẳng, ta mới phải ngồi sao? Bây giờ lại trách ta? Giỏi thì ngươi làm lại lần nữa!

- Sư muội ngươi còn chưa đi?

Điêu Trường Tụ lúng túng nói.

- Hiện tại đi.

...

Điêu Trường Tụ gian nan đứng dậy mặc quần áo.

Đúng lúc này, trong đầu hắn vang lên một giọng nữ.

[Chúc mừng kí chủ bị chia tay, hệ thống kích hoạt thành công.]

- Hệ Thống, ngươi rốt cuộc đã đến!!!

Điêu Trường Tụ kích động đứng lên, lại không nghĩ rằng đau eo, kêu thảm ngồi trở lại trên giường ôm eo.

- 990 năm! Ròng rã 990 năm! Hệ Thống ngươi biết 990 năm này ta sống như thế nào không?

Điêu Trường Tụ kích động nói.

Thân là người trùng sinh, hắn đã từng huyễn tưởng qua hệ thống hack, nhưng Hệ Thống không có xuất hiện, để hắn mất đi chờ mong với chuyện người trùng sinh bật hack.

Vốn cho là mình cả đời này cứ như vậy hoàn tất, kết quả đến bây giờ, Hệ Thống mới xông ra?

[Ai bảo kí chủ đến bây giờ mới bị nữ nhân đá? Bản hệ thống cũng rất bất đắc dĩ nha, bị nữ nhân đá mới có thể kích hoạt thiết lập của hệ thống rất khó sao? Ai biết ngươi cho tới hôm nay mới bị nữ nhân đá? Trách ta sao.]

- ...

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (3)