Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, Phượng Hòa trở thành đối tượng mới bị họ châm chọc.
Phượng Hòa quay về chỗ ngồi, vờ như không biết ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình.
Sau khi dâng quà mừng thọ xong, cung nữ mang những món ăn phong phú ra, bát đĩa men xanh, đũa bạc mạ vàng, thật sự vô cùng tinh xảo đẹp mắt.
Hoàng đế và Hoàng hậu là người đầu tiên cầm đũa, sau đó mọi người mới kính cẩn cầm đũa, đều trong tư thế hết sức thận trọng.
Phượng Hòa cầm đũa bạc, đưa tay gắp một miếng măng chua.
Hàn Tuyết Kiều thấy động tác của nàng, che miệng cười: “Vương nữ Đàm Âm, chúng ta ăn uống cũng không cần tự gắp, sẽ có cung nữ phục vụ cho người.”
Mọi người đều nhìn về phía Phượng Hòa.
Ngón tay thon dài của Phượng Hòa đặt trên đũa bạc, động tác hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn cung nữ đứng bên cạnh.
Cung nữ lén lút cúi đầu xuống.
Thanh Cổ không hiểu quy củ nhưng cung nữ này chắc chắn hiểu, nàng ta cố ý không nhắc nhở, cũng không chủ động phục vụ, rõ ràng là cố ý, chắc chắn đã có người sai khiến nàng ta làm như vậy.
Bọn họ chính là muốn nhìn nàng xấu mặt.
Cung nữ cúi người tiến lên, gắp một miếng thịt cừu cuộn, đặt vào chiếc đĩa trước mặt nàng.
Phượng Hòa nhìn miếng thịt cừu cuộn, không động đũa.
Lý Nhụy thấy nàng mãi không động đũa, chế nhạo nói: “Nghe nói Đàm Âm các ngươi ăn thịt đều dùng tay, thật sự là như vậy sao?”
Những người khác cũng đồng loạt cười lên.
Phượng Hòa im lặng không nói.
Trong thời gian để tang nàng không ăn mặn, nhưng hôm nay là sinh nhật của Hoàng hậu, rõ ràng không thể nói lý do này ra, nếu không sẽ phạm phải kiêng kỵ của Hoàng hậu.
Mọi người thấy nàng mãi không động, vẻ sắc mặt càng thêm chế nhạo.
“Không thể nào? Ngươi thật sự định dùng tay bốc ăn à?”
“Dùng tay ăn… Như này cũng bẩn quá rồi, chẳng lẽ ngay cả đũa cũng không biết dùng sao?”
“Con cái thế gia chúng ta đều được bồi dưỡng qua nhiều thế hệ, nữ tử ở vùng đất man hoang như nàng ta hả lại có thể hiểu được?”
Lý Nhụy sắc mặt không vui: “Ngươi cứ không ăn như vậy, có phải là chê thức ăn của Đại Úc chúng ta không?”
Động tĩnh ở đây quá lớn, thu hút ánh mắt của Hoàng đế và Hoàng hậu.
Phượng Hòa hơi siết chặt đũa bạc trong tay, đầu ngón tay trắng bệch.
Lăng Kiến Triệt chớp chớp mắt, cúi đầu thì thầm gì đó bên tai Đại Lang, Đại Lang nhanh chóng chạy đến bên bàn Phượng Hòa, há miệng nói: “A Hòa tỷ tỷ, đệ muốn ăn.”
Phượng Hòa không để lại dấu vết liếc nhìn Lăng Kiến Triệt, đút cho Đại Lang một miếng thịt cừu cuộn, Đại Lang ăn rất ngon miệng, kêu muốn thêm, Phượng Hòa cũng không cần cung nữ phải động tay, tự mình cho Đại Lang ăn.
Mỗi một món ăn trong yến tiệc đều rất tinh xảo, kiểu dáng đa dạng nhưng lượng lại ít, thịt cừu cuộn tổng cộng chỉ có ba miếng, rất nhanh đã bị Đại Lang ăn sạch sẽ.
Lý Nhụy thấy Phượng Hòa cầm đũa vững vàng, rõ ràng là rất thành thạo, nhìn mãi cũng cảm thấy chẳng thú vị, không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, quay đầu nói chuyện với những người khác.
Phượng Hòa nhẹ nhàng thở phào.
Yến tiệc kết thúc, nhóm cung nữ bưng trái cây và đồ uống nóng lên, mọi người cũng chẳng ngồi không, có người làm thơ, có người đối câu đối, không khí vô cùng náo nhiệt. Hoàng đế và Hoàng hậu tuổi đã cao, thích xem mấy người trẻ tuổi vui vẻ bên nhau.
Những quan viên trẻ tuổi được tham gia yến tiệc chủ yếu đều là Trạng nguyên, Thám hoa trong vài năm gần đây, ai cũng tài năng xuất chúng. Nhóm quý nữ ở đây ai cũng gia thế uyên bác, có thể ngâm thơ đối đáp.
Trong số những nam nữ ở đây có không ít người đang đến độ tuổi thành hôn. Có người muốn cưới vợ, có người muốn gả con gái nên tất nhiên phải lợi dụng dịp này, thăm dò nhau một chút, nếu có người nào nổi bật, ngày mai bà mối sẽ tới gõ cửa.
Phượng Hòa ăn no uống đủ, lặng lẽ lắng nghe, trước đây khi mẫu thân nàng nổi lên hứng thú, cũng thường làm thơ đối đáp. Chỉ là ở Đàm Âm không ai hiểu những bài thơ mà bà đọc, sau này bà dạy cho Phượng Hòa, Phượng Hòa đã hiểu, nhưng bà lại không còn làm thơ nữa.