Lý Nhụy nhìn Lý Nhàn bằng ánh mắt lạnh lùng, nàng ta phản bác lại: “Ngươi đừng có giả vờ đạo mạo ở đây, dân chúng Đại Úc hàng triệu người, ngươi có thể quan tâm hết được sao?”
Lý Nhàn nhìn nàng ta bằng ánh mắt như thể nàng ta đang cố tình gây sự: “Hoàng muội, không được bất kính với trưởng tỷ, huống chi ngươi là công chúa, nói năng phải biết chừng mực, không thể hồ đồ mất lễ nghi.”
Lý Nhụy nhướn mày: “Ngươi dựa vào đâu mà dạy bảo ta?”
Trên mặt Lý Nhàn không có vẻ gì là tức giận, chỉ bình thản nói: “Dựa vào việc ta là hoàng tỷ của muội.”
Lý Nhụy nghẹn lại, tức giận không biết trút vào đâu, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Phượng Hòa nhìn về phía Lý Nhàn, Lý Nhàn dung mạo xinh đẹp, hơn hẳn Lý Nhụy nhiều, khí chất cao quý thanh nhã, đứng ở đó tự mang khí thế kiêu ngạo, hoàn toàn đè bẹp khí thế của Lý Nhụy.
Nàng ấy trông có vẻ đoan trang lễ phép, nhưng thực tế có lẽ cũng không phải là người dễ gần, nếu như thần thái của Lý Nhụy là kiểu kiêu căng ngạo mạn thì Lý Nhàn lại thiên về kiêu ngạo lạnh lùng. Trên người nàng ấy mang theo vẻ kiêu hãnh và mạnh mẽ của một công chúa.
Phượng Hòa biết rõ nàng ấy nói giúp mình là vì muốn làm cho Lý Nhụy xấu hổ trước mặt mọi người, nhân cơ hội để lập uy mà thôi, vì vậy nên cũng không quá cảm kích, vẫn giữ vẻ mặt bình thản thưởng thức cảnh hồ, không hứng thú với cuộc tranh cãi của hai tỷ muội bọn họ.
Lý Nhàn nhìn Phượng Hòa hai lần, thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong mắt lại có thêm hai phần thưởng thức.
Nhóm công tử trẻ tuổi ngồi đối diện, tiếng cười trong trẻo thỉnh thoảng vang lên, mặc dù giữa họ có cách màn sa mỏng nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng bên kia, không lâu sau, một vài hoàng tử khác cũng đến.
Có vẻ Lăng Kiến Triệt có quan hệ khá tốt với Lệ Vương và Thất hoàng tử, nghênh ngang ngồi bên cạnh Lệ Vương và Thất hoàng tử, cầm một chùm nho ăn, mọi người xung quanh đều vây quanh họ nói chuyện.
Lệ Vương luôn cười tươi, hắn ta là hoàng tử lớn tuổi nhất, cũng là hoàng tử duy nhất được phong vương, thân hình giống Huệ Đế, khá mập mạp, hắn ta gặp ai cũng cười ba phần, chỉ là trông có chút hung dữ, càng cười càng đáng sợ.
Mọi người xung quanh đều rất cẩn thận, ngay cả Thất hoàng tử cũng có chút thu mình trước mặt Lệ Vương, chỉ có Lăng Kiến Triệt hoàn toàn không sợ, tự mình uống rượu nói cười, thoải mái không kiêng nể, bộ dáng như cá gặp nước.
Lý Nhụy lắc quạt, hừ một tiếng: “Đúng là một tên công tử chỉ biết ăn chơi trác táng!”
Phượng Hòa hoàn toàn đồng ý, nếu người nói không phải là Lý Nhụy, nàng chắc chắn sẽ điên cuồng gật đầu.
Lý Nhàn nhấp một ngụm trà, không mặn không nhạt nói: “Hoàng muội chú ý lời nói.”
Lý Nhụy bực bội trợn mắt.
Thẩm Vận Nhu thì thầm nói với Phượng Hòa về tình hình của vài hoàng tử công chúa, có một số điều không nói rõ, nhưng Phượng Hòa nghe ra được.
Ánh mắt Phượng Hòa hơi thu lại, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Lăng Kiến Triệt.
Trên triều đình, Thái tử và Lệ Vương đấu đá rất quyết liệt, hai phe từ trước tới giờ không hợp, Lăng Kiến Triệt và Lệ Vương quan hệ gần gũi như vậy, rất có thể hắn là người của phe Lệ Vương, như vậy đích muội của thái tử là Lý Nhụy đương nhiên sẽ không thích hắn. Hi Hành Chỉ và Thái tử là biểu huynh đệ, như vậy Hi Hành Chỉ chắc chắn là người của phe Thái tử, chẳng trách Hi Hành Chỉ và Lăng Kiến Triệt vừa rồi có vẻ không hợp nhau.
Một lúc sau, Thái tử cuối cùng cũng đến, tuy tuổi còn trẻ nhưng trên người lại toát lên vẻ uy nghiêm. Bộ dáng của hắn ta trông rất giống hoàng hậu, tính ra trong số các hoàng tử, hắn ta là người nổi bật nhất, chỉ có điều chiều cao không nổi bật lắm.
Sau lưng hắn ta có vài quý công tử đi theo, trong số đó có một người mặc áo gấm cũ kỹ, hoàn toàn không hợp với đám công tử ăn mặc lộng lẫy xung quanh. Người này tuy cao lớn nhưng vẻ mặt lại uể oải, có phần ngơ ngác, rụt rè đi cuối cùng.
Nhóm quý nữ nhìn nhau vài lần, cười tủm tỉm liếc về phía Phượng Hòa, ánh mắt mang theo vài phần hả hê đầy thú vị.
Phượng Hòa không hiểu chuyện gì, nhưng lại được Thẩm Vận Nhu nhẹ nhàng giải thích: “Công tử đó là Ngũ hoàng tử của Vụ Đô, Hạ Văn Diễn.”
Phượng Hòa đã hiểu, Hạ Văn Diễn có thân phận giống nàng, đều là người được gửi đến Đại Úc làm con tin.
Lý Nhụy gõ gõ ngón tay, nhìn Phượng Hòa cười nhẹ, quay đầu gọi Thái tử: “Hoàng huynh, còn một canh giờ nữa mới đến yến tiệc, đứng đây thật nhàm chán, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi!”
Thái tử nhìn muội muội của mình, hai tay khoanh lại: “Được thôi, muốn chơi gì?”
Lý Nhụy đảo mắt: “Nếu đã nhắc đến bắn cung, vậy chúng ta thi bắn cung đi!”
Mười lăm phút sau, các công tử, tiểu thư trẻ tuổi đã tụ tập tại khoảng đất trống trước điện Xuân Hoa.
Con tin Hạ Văn Diễn bị trói trên một chiếc đĩa gỗ khổng lồ, tứ chi kéo thẳng.
Hắn ta sợ hãi run rẩy, miệng bị nhét một miếng vải, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không phát ra được.
Một thái giám đứng bên cạnh, sau khi nhận lệnh đã quay đĩa, trên đĩa ngoài Hạ Văn Diễn còn vẽ năm vòng tròn đỏ, được vẽ ở các khoảng trống giữa tứ chi và đầu của hắn ta. Quy tắc của cuộc thi là phải bắn trúng vòng tròn mới tính là thắng.
Các công tử tuổi trẻ khí thịnh, lần lượt bước lên, cầm cung tên, hăng hái muốn thể hiện bản thân.
Những mũi tên vút qua, Hạ Văn Diễn sợ hãi đến tái mét mặt mày, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Một vài quý nữ nhát gan đã tái mặt, liên tục thét chói tai.