Tước Điểu Quy Lang

Chương 24: Chương 24

Chương Trước Chương Tiếp

Hai người đến đình thủy tạ, ngồi xuống ghế, bốn bề yên tĩnh, nói chuyện ở chỗ này cũng vừa hay.

Nhưng sự yên tĩnh này rất nhanh đã bị phá vỡ.

Lý Nhụy dẫn theo vài quý nữ ngồi xuống ở một góc không xa, nàng ta được mọi người vây quanh, ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo, khi nhìn về phía Phượng Hòa bất giác mang theo thù địch.

Phượng Hòa là Vương nữ của Đàm Âm, cũng là Công chúa như nàng ta, nàng ta có tâm lý so sánh bẩm sinh với Phượng Hòa, vẻ đẹp của Phượng Hòa vượt trội hơn nàng ta khiến nàng ta ghen tị, trong khi đó Phượng Hòa lại rơi vào hoàn cảnh làm con tin khiến nàng ta khinh thường, hai cảm xúc này đan xen lại tạo ra một loại cảm giác ưu việt.

Nàng ta khiêu khích nhìn Phượng Hòa một cái, từ xa vang lên những tiếng ồn ào, thu hút sự chú ý của nàng ta.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nhóm thiếu niên đi cùng nhau.

Phượng Hòa nhìn qua, Lăng Kiến Triệt và Thất hoàng tử Lý Thụy đi ở phía trước, Lăng Kiến Triệt hơi cúi cằm, khuôn mặt tuấn tú cực kỳ thu hút, khiến người ta có thể nhìn thấy hắn ngay từ ánh nhìn đầu tiên, nhóm công tử ăn chơi xung quanh đều vây quanh hắn, một đám cười đùa, hắn không nói nhiều, thỉnh thoảng chỉ cười cười.

Các quý nữ bất giác ngồi thẳng người, có người nâng tay chỉnh lại tóc mai, có người nâng tay chỉnh lại trâm cài trên đầu, thần sắc ngại ngùng và phấn khích.

Lăng Kiến Triệt dáng người cao ráo, diện mạo xuất sắc, tính tình phóng khoáng không chịu sự ràng buộc của lễ nghi, có một sức hút riêng, đặc biệt là thu hút những cô nương chưa xuất giá, mỗi lần thấy hắn, những cô nương này đều tim đập thình thịch.

Lý Nhụy liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, nàng ta còn lâu mới thiển cận như đám quý nữ vô tri đó, Lăng Kiến Triệt tuy đẹp nhưng chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, sao có thể sánh với biểu ca của nàng ta.

Hi Hành Chỉ năm tuổi đã biết viết, bảy tuổi làm thơ, mười tám tuổi đỗ Trạng nguyên, là Trạng nguyên trẻ nhất Đại Úc, thực sự là rồng phượng giữa loài người, đó mới là lang quân mà nàng ta mong muốn.

Đi bên cạnh Lăng Kiến Triệt là Lưu Cảnh Tường, tứ công tử nhà Ngự sử đài, đôi mắt hoa đào như biết cười.

Hắn ta khoác tay lên cổ Lăng Kiến Triệt, cười lớn: “Lăng lão tam, ta nghe nói hôm qua ngươi thật sự oai phong, một mũi tên đã kết liễu tên đào phạm kia? Có thật không vậy?”

Mọi người đều nhìn qua, trong kinh thành không có bí mật gì, ai cũng nghe ít nhiều về chuyện này, trong lòng đều có chút hiếu kỳ.

Lăng Kiến Triệt làm một động tác bắn cung, biểu cảm cực kỳ đắc ý: “Tất nhiên là thật.”

Thất hoàng tử Lý Thụy quay đầu lại, chỉ vào hắn cười lớn: “Chỉ với tài bắn cung mười mũi mà chín mũi không trúng của ngươi mà dám bắn thật sao?”

Phượng Hòa nhíu mày, không thể tin nổi nhìn Lăng Kiến Triệt, suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, tài bắn cung của Lăng Kiến Triệt lại kém đến vậy?

Chín mũi không trúng mà hắn cũng dám bắn, rõ ràng là không hề quan tâm đến tính mạng của nàng... Tên ăn chơi trác táng đáng ghét này!

Trong lòng Phượng Hòa bùng lên một cơn giận dữ, nàng vẫn còn nhớ ánh mắt của Lăng Kiến Triệt khi bắn cung, ra tay nhanh chóng và quyết đoán, nàng còn tưởng rằng hắn ít nhất phải có chín phần nắm chắc mới dám làm như vậy, kết quả hắn thậm chí còn không nắm chắc một phần nào!

Thất hoàng tử lắc đầu: “Ngươi đúng là mèo mù vớ được chuột chết.”

Lưu Cảnh Tường nhìn về phía Phượng Hòa không xa, ánh mắt lộ ra vài phần thương hại: “Đối với một mỹ nhân như vậy mà ngươi cũng nỡ xuống tay, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Lệ Vương từ hành lang đi tới, nghe vậy cười lớn: “Tiểu tử này vốn ngang tàng, nào biết thương hoa tiếc ngọc.”

Các quý nữ đứng dưới hành lang xôn xao, có người hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi biết chuyện gì không?”

Những người khác nhìn nhau, đều lắc đầu, họ là nữ tử chốn khuê các, tin tức không thông suốt như nam tử, không ai nói cho họ những chuyện đánh đánh giết giết này.

Lý Nhụy ý vị thâm trường liếc nhìn Phượng Hòa, khóe miệng cong lên, không mặn không nhạt nói: “Hôm qua khi dùng bữa, bổn công chúa có nghe ma ma bên cạnh mẫu hậu nhắc đến một câu.”

“Công chúa, người biết gì không? Nhanh nói cho bọn ta nghe đi.”

Mọi người tập trung lại bên cạnh Lý Nhụy, hiếu kỳ nhìn nàng ta.

Dưới sự nhẹ nhàng khuyên nhủ của các tiểu thư, Lý Nhụy không nhanh không chậm mở miệng: “Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ là hôm qua Vương nữ Đàm Âm vào kinh thì đúng lúc gặp phải một tên đào phạm, bị gã bắt cóc. Tên đó vốn định dùng Vương nữ để đe dọa, nào ngờ Lăng thiếu tướng quân một mũi tên bắn tới, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội thương lượng.”

Mọi người nghe xong đều gật gù, cuối cùng cũng hiểu được vẻ tức giận trên mặt Phượng Hòa từ đâu mà có.

Có vẻ như mối thù giữa Phượng Hòa và Lăng Kiến Triệt đã được kết từ khi vào kinh.

Mọi người nhìn nhau, có người bật cười, những người khác cũng không nhịn được mà cười theo.

“Công chúa nói đúng, thật sự không phải chuyện lớn.”

Người nói là nữ nhi Hàn gia, Hàn Tuyết Kiều, vừa rồi chính nàng ta là người nịnh nọt Lý Nhụy nhiều nhất.

Thẩm Vận Nhu nhíu mày, an ủi vỗ vỗ tay Phượng Hòa.

Phượng Hòa chỉ giả vờ không nghe thấy, sự sống chết của nàng đối với họ thực sự không quan trọng, không phải chuyện lớn, cũng giống như sự sống chết của họ cũng chẳng liên quan gì đến nàng vậy.

Một người đứng trong vòng vây của cung nữ từ xa đi tới, giọng nói trong trẻo: “Hoàng muội, muội là công chúa, dân chúng thiên hạ ai bị thương cũng là chuyện mà muội nên quan tâm, Vương nữ Đàm Âm từ xa tới làm khách, muội càng nên thể hiện lòng hiếu khách, sao có thể coi đây là chuyện đùa được?”

Thẩm Vận Nhu thì thầm bên tai Phượng Hòa: “Người này là Lý Nhàn, nữ nhi duy nhất của Hiếu Văn Hoàng hậu, Hiếu Văn Hoàng hậu là thê tử kết tóc của bệ hạ, đã qua đời trước khi bệ hạ lên ngôi, sau đó được truy phong làm Hoàng hậu, dưới gối chỉ có một đứa con là đại công chúa nên bệ hạ rất yêu thương nàng ấy.”

Phượng Hòa khẽ gật đầu, bảo sao Lý Nhàn lại dám làm mất mặt Lý Nhụy trước mặt mọi người.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)