Hoàng hậu vẫy tay với Phượng Hòa, Phượng Hòa rũ mắt tiền lên phía trước.
“Đây là Vương nữ Đàm Âm, vì thích văn hóa Đại Úc nên đến thăm, sau này sẽ ở lại kinh thành, mọi người hãy chăm sóc nhiều hơn.”
Dù mọi người đều hiểu rõ Phượng Hòa đến làm con tin, nhưng cũng phải tìm một lý do chính đáng để che đậy những âm mưu và tính toán bên trong.
Mọi người ngẩng đầu nhìn Phượng Hòa, trong mắt có chút hiếu kỳ.
Phượng Hòa đứng bên cạnh Hoàng hậu, trong chiếc váy trắng tinh khôi, dáng vẻ cúi xuống yên tĩnh như tuyết mới rơi, nhưng khi nàng ngước mắt lên, mọi người đều bất giác nín thở, họ chưa từng thấy mỹ nhân nào đẹp như vậy, trong chốc lát lại ngỡ như gặp được thiên tiên.
Phượng Hòa lặng lẽ đứng đó, đôi mắt đen láy như nước, đuôi mắt hơi cong lên, khi cười thì ánh mắt quyến rũ như sợi tơ, không cười thì lạnh lùng như nước suối trong núi, làn da trắng mịn không tì vết, chuỗi ngọc quấn quanh hai bên tóc bím, tóc đen như thác nước, trán đầy đặn đeo tua rua, rực rỡ lại thêm phần hoạt bát đáng yêu, cả người như băng tuyết, vẻ đẹp tự nhiên khiến người ta rung động.
Không khí ngưng trệ một lúc, mọi người không thể không thì thầm với nhau.
“Công chúa dị vực này sao lại giống mỹ nhân Đại Úc chúng ta vậy? Không phải nói nữ nhân Đàm Âm đều thô kệch, mạnh mẽ hơn cả nam nhân Đại Úc, còn có râu, da đen như gấu sao?”
“Làm gì mà khoa trương như vậy, toàn là truyền miệng, ngươi xem nha hoàn bên cạnh nàng ta, không phải trông cũng bình thường sao, mà ngươi quên rằng mẹ của Vương nữ chính là người Đại Úc à?”
“Đúng vậy! Nàng ta là nữ nhi của Chiêu Hoa công chúa...”
“Kể ra việc hòa thân năm đó được quyết định vội vàng, rất ít người được gặp Chiêu Hoa công chúa, nhìn vẻ ngoài của Vương nữ, chắc chắn Chiêu Hoa công chúa cũng là một mỹ nhân hiếm thấy, thật là đáng tiếc khi phải gả đến nơi lạnh lẽo như Đàm Âm.”
...
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Phượng Hòa vừa có sự kinh ngạc, vừa có sự khinh thường, mà hiện tại ba nước Đại Úc, Đàm Âm và Vụ Đô vốn đang trong thế chân vạc, nhưng với giờ đây A Đằng Vương già yếu, các phe phái ở Vụ Đô phân tranh nghiêm trọng, dần dần yếu đi, hai bên buộc phải gửi con tin đến để duy trì hòa bình, ai cũng hiểu rõ, Phượng Hòa, một con tin như vậy, nói hay thì là Vương nữ, nói khó nghe thì chính là quân cờ bị bỏ đi.
Phượng Hòa bị đám người này đánh giá, mặt không đổi sắc đứng tại chỗ, chỉ là mày hơi nhíu lại.
“Tam công chúa đến!”
Người chưa đến, một tiếng kêu trong trẻo đã vang lên: “Mẫu hậu!”
Thiếu nữ mặc váy màu hồng chạy vào chính là tam công chúa Lý Nhụy.
Hoàng hậu cười đùa: “Đi đường cẩn thận, kẻo mọi người cười chê con.”
Lý Nhụy cố ý bĩu môi, giọng điệu có chút kiêu ngạo nói: “Ai dám cười ta?”
Mọi người lập tức phụ họa, chúng tinh phủng nguyệt, không ngớt lời khen ngợi nàng ta, ai cũng cười tươi.
Dù mọi người có nghĩ gì trong lòng thì đúng thật là không ai dám cười chê nàng ta, ngay cả khi nàng ta ngã sấp xuống đất, gây ra trò cười, chỉ cần nàng ta là nữ nhi của đế hậu, mọi người đều chỉ quan tâm nàng ta.
Lý Nhụy mỉm cười, thần thái càng thêm kiêu ngạo, nàng ta ngước mắt phát hiện bên cạnh có một người đang đứng, người này không nói gì cũng không nhìn sang, so với những người khác thì có vẻ rất lạnh lùng.
“Đây là Vương nữ Đàm Âm.” Hoàng hậu giới thiệu.
Lý Nhụy đi vòng quanh Phượng Hòa một vòng, ánh mắt hiện lên vài phần khác thường.
Nữ tử này thật sự xinh đẹp... Đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.
Nàng ta là nữ nhi của Hoàng hậu, lẽ ra phải xinh đẹp như mẫu thân, nhưng không may lại giống hệt như Huệ Đế, mặc dù các đường nét trên mặt giống Hoàng hậu hơn, tinh tế nhỏ nhắn, nhưng đáng tiếc dáng mặt không đẹp, hai loại kết hợp lại chỉ có thể nói là dung mạo bình thường.
Lý Nhụy sắc mặt lạnh nhạt, chuyển mắt đi, làm nũng dựa vào bên cạnh Hoàng hậu: “Mẫu hậu, sao biểu ca còn chưa đến?”
Hoàng hậu mỉm cười nhìn Cầm ma ma, giọng nói đầy vẻ chiều chuộng: “Đi hỏi xem.”
Cầm ma ma ra ngoài một chuyến, hỏi qua những thái giám bên ngoài, rất nhanh đã trở về, cúi người đáp: “Thế tử vừa mới phái người gửi lễ mừng thọ đến, còn bảo rằng Đại Lý Tự có việc cần xử lý, thực sự không thể đến được.”
“Đứa trẻ này... biết ngay nó không thích những dịp như thế này mà, còn trẻ mà ngày nào cũng chỉ biết vùi đầu vào công việc.” Hoàng hậu cười bất đắc dĩ, ra lệnh cho Cầm ma ma: “Gửi một ít món ăn mà nó thích qua đó, kẻo nó lại bận rộn quên ăn quên ngủ.”
Lý Nhụy không vui bĩu môi.
Ninh Chỉ Diêu bước lên phía trước, đùa giỡn nói: “Công chúa, sao chỉ tìm biểu ca, không tìm biểu tỷ à?”
Lý Nhụy lại nở nụ cười, cong môi nói: “Biểu tỷ đẹp như vậy, ta vừa nhìn đã thấy, cần gì phải tìm.”
Ninh Chỉ Diêu cười vui vẻ.
Phượng Hòa nhẹ nhàng thở ra, Lý Nhụy vừa đến, sự chú ý của mọi người đã chuyển đi, không còn dừng lại trên người nàng nữa.
Thẩm Vận Nhu ở phía sau nhẹ nhàng kéo nàng một cái, khom người hành lễ về phía Hoàng hậu rồi lặng lẽ dẫn nàng rời khỏi đại điện.
“Tối mới bắt đầu yến tiệc, mọi người không cần phải ngồi trong này, cứ ra ngoài hít thở không khí một chút.” Thẩm Vận Nhu vừa đi vừa nói: “Hoàng hậu nương nương là nữ nhi của lão Ninh hầu, có một huynh trưởng và một tỷ tỷ cùng mẹ, tỷ tỷ đã gả cho phủ Hi quốc công, sinh ra một nhi tử, chính là Hi thế tử, nhưng quốc công phu nhân đã qua đời từ nhiều năm trước.”
“Sau khi huynh trưởng của Hoàng hậu nương nương kế thừa hầu vị, chính là Ninh hầu hiện tại, đệ muội Chỉ Diêu là đích nữ duy nhất của Ninh hầu, vì vậy muội ấy là biểu tỷ của Công chúa, Thái tử, Hi thế tử. Hôn sự của nhị đệ với muội ấy chính là do Hoàng hậu nương nương thúc đẩy, bệ hạ đích thân ban hôn.”
Phượng Hòa gật gật đầu, hiểu rằng Thẩm Vận Nhu nói những điều này để giúp nàng hiểu rõ tình hình trong kinh thành, thuận tiện cho việc nhanh chóng hòa nhập, tránh đắc tội với những người không nên đắc tội, không khỏi cảm kích mỉm cười.
Nàng ở trong kinh thành cô lập không có sự trợ giúp, sau này chỉ có thể tốn thêm chút tâm tư.