Tước Điểu Quy Lang

Chương 22: Chương 22

Chương Trước Chương Tiếp

“Vương nữ đi đường vất vả, hôm nay trẫm sẽ thiết yến đón gió tẩy trần ngươi.” Huệ Đế chuyển giọng nhìn về phía Hoàng hậu nói: “Hôm nay là sinh nhật của Hoàng hậu, Hoàng hậu không thích phô trương, luôn không cho mọi người tổ chức linh đình, hôm nay vừa vặn có thể cùng nhau chung vui.”

Bảo sao…

Phượng Hòa nghĩ, trước đó nàng còn tự hỏi, Huệ Đế sao có thể vì nàng, một con tin nhỏ bé mà tổ chức tiệc lớn, thì ra hôm nay là sinh nhật của Hoàng hậu.

Hoàng hậu không thích phô trương, họ bèn lấy danh nghĩa của nàng để tổ chức bữa tiệc này, thực ra chỉ để lấy lòng Hoàng hậu thôi.

Hoàng hậu nhìn về phía Phượng Hòa, cười nói: “Hôm nay các nữ quyến nhà quan đều sẽ đến, trong đó có không ít tiểu cô nương cùng tuổi với ngươi, ngươi có thể nói chuyện với họ nhiều hơn.”

Phượng Hòa nhìn ánh mắt quan tâm của Hoàng hậu, lộ ra nụ cười mang theo hai phần chân thành: “Vâng.”

Hoàng hậu nhìn về phía Hi Hành Chỉ, giọng điệu thân mật nói: “Yến tiệc hôm nay náo nhiệt, con cũng đi qua ngồi một lát, còn trẻ đừng có ở Đại Lý Tự mãi, phải ra ngoài nhiều hơn.”

Hi Hành Chỉ cúi người, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Nếu như Đại Lý Tự không có việc lớn, chúa ngoại nhất định sẽ qua.”

Hoàng hậu cười nhẹ, quay đầu nhìn về phía Lăng Kiến Triệt, khẽ mỉm cười nói: “Thiếu Lẫm thì không cần bổn cung nhiều lời, trong những dịp như thế này nhất định sẽ có mặt ngươi rồi.”

Lăng Kiến Triệt lộ ra nụ cười: “Vẫn là nương nương hiểu thần.”

Đế hậu cùng nhau cười rộ lên, dáng vẻ chẳng có cách nào với hắn.

Phượng Hòa im lặng nhìn Hoàng hậu, diện mạo Hoàng hậu ôn hòa, tính cách nhìn có vẻ không tranh không đoạt, nhưng mọi mặt đều chú ý, chỉ cần ba câu hai lời đã khiến mọi người có mặt đều được quan tâm, ai cũng không cảm thấy bị coi thường, thậm chí cảm giác có phần thân thiết, không ngạc nhiên khi bà ta có thể ngồi ở vị trí chủ hậu cung.

Hoàng hậu như vô tình ho hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Huệ Đế: “Bệ hạ, vậy thì thần thiếp cáo lui.”

Huệ Đế nhìn bộ váy mỏng manh trên người Hoàng hậu, ánh mắt lộ vẻ quan tâm, sai bảo thái giám bên cạnh: “Hôm nay gió lớn, lấy đại bào của trẫm ra khoác cho Hoàng hậu.”

Hoàng hậu đứng dậy, vui vẻ cảm ơn.

Ánh mắt Phượng Hòa khẽ động, bỗng nhớ tới chiếc áo choàng mà cung nữ đưa cho Hoàng hậu trước khi ra ngoài.



Xem ra, ngay cả khi Tương phi được sủng ái cũng khó có thể vượt qua được Hoàng hậu.

Mọi người cùng nhau rời khỏi đại điện.

Trên bậc thang đá bạch ngọc, Lăng Kiến Triệt và Hi Hành Chỉ tiễn Hoàng hậu cùng Phượng Hòa rời đi.

Lăng Kiến Triệt khẽ híp mắt lại, không nhanh không chậm lên tiếng: “Hi đại nhân, ta đưa người sống sờ sờ đi vào Đại Lý Tự, sao lại chết dễ dàng như vậy?”

Hi Hành Chỉ lắc đầu mở quạt: “Lăng đại nhân, sau khi tên hắc y nhân kia được đưa vào Đại Lý Tự, mọi việc đều làm theo quy định của Đại Lý Tự, nếu ngươi có gì không hài lòng, có thể đi điều tra.”

“Chắc chắn phải điều tra, còn việc có điều tra ra hay không, e rằng không do ta quyết định.”

Hi Hành Chỉ gấp quạt lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cũng chưa chắc đã do ta quyết định.”

Hai người nhìn nhau một cái, quay người rời đi.

Thuộc hạ của Hi Hành Chỉ theo sau, bất mãn nói: “Lăng tam công tử này đúng là vẫn kiêu ngạo vô lễ như mọi khi, việc của Đại Lý Tự đâu cần Kim Ngô Vệ hắn ta chen vào?”

Hi Hành Chỉ bước nhanh về phía trước, trong mắt lóe lên vẻ sắc lạnh: “Điều tra! Sau khi vào Đại Lý Tự, tên tội phạm kia từng tiếp xúc với ai, từng ăn những gì, đều phải điều tra một lượt! Ta muốn xem xem, rốt cuộc ai đã thò chân vào Đại Lý Tự!”

Thuộc hạ hơi ngẩn ra, nhanh chóng theo kịp bước chân của y: “… Vâng.”

-

Điện Xuân Hoa nằm ở phía bắc của hoàng cung, xung quanh được bao bọc bởi các lương đình thủy tạ, nơi nào cũng có những cột trụ chạm khắc tinh xảo, là nơi lý tưởng để tổ chức yến tiệc trong cung, chưa tới gần đã có thể nghe thấy tiếng đàn sáo truyền đến.

Phượng Hòa ngẩng đầu nhìn, cung điện hoa lệ, mái ngói xanh biếc uốn lượn, lương đình bên trái có một nhóm công tử trẻ tuổi đang ngồi quây quanh bàn đá chơi cờ, lương đình bên phải là một nhóm quý nữ đang tranh đua tài sắc, trong đó một nữ tử đang gảy đàn tỳ bà, dưới hành lang vẽ bích họa, vài trạng nguyên lang, thám hoa lang đang trổ tài thơ ca, trong vườn hoa đầy sắc màu, mấy tiểu cô nương tung tăng bắt bướm, các phi tần và nữ quyến đã có tuổi thì tụ tập lại thưởng trà.

Cung nữ bê mâm thức ăn, uyển chuyển đi qua cổng nguyệt, ai nấy dáng dấp thanh tao, đi lại khắp nơi đưa đồ ăn, trái cây bánh ngọt đủ loại, các thái giám tất bật chào đón, mọi thứ đều ngăn nắp, bận rộn nhưng không hỗn loạn.

Hòn non bộ cao cao trùng điệp, dòng suối khoan thai chảy từ trên cao xuống, mang theo tiếng nước chảy ào ào. Hồ nước trong veo thấy đáy, đám cá chép mập mạp tự do bơi lội.

Thoáng nhìn một cái, như thể vô tình lạc vào tiên cảnh.

Thanh Cổ đứng sau Phượng Hòa, ngạc nhiên há hốc miệng, đã bị cảnh vật xa hoa trước mắt làm cho không nói nên lời.

Mỗi lần ở Đàm Âm có tiệc, thường chỉ ngồi trên thảo nguyên uống rượu ăn thịt, có thêm ca múa để khuấy động đã là khá lắm rồi, chứ làm gì có khung cảnh xa hoa giống như trước mắt này, quả thật là thiên đường nhân gian.

Kiệu của Hoàng hậu đã đến, mọi người đều tụ lại quỳ bái, một mảnh đông đúc quỳ rạp xuống đất.

Vài phi tần nhìn thấy Hoàng hậu mặc chiếc áo bào vàng thêu hình rồng, ánh mắt đầy vẻ ghen tị hâm mộ.

Tương phi nắm chặt khăn thêu trong tay, lặng lẽ nghiến răng, bỗng cảm thấy chiếc áo lông thú trên người có chút nặng nề.

Hoàng hậu khẽ liếc nhìn Tương phi, mắt nhìn thẳng bước vào đại điện, bà ta được Cầm ma ma dìu, dáng vẻ thanh nhã ngồi xuống vị trí cao nhất.

Bà ta mỉm cười, ung dung hoa quý nói: “Tất cả đứng dậy đi.”

Đây chính là nữ nhân tôn quý nhất thế gian, cả đời phồn hoa, sống trong cung điện xây từ vàng ngọc, được muôn người kính nể và tôn trọng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)