Điện Thái Thần nguy nga và hùng vĩ, trước cổng là những bậc thang dài, bức tường ngọc trắng khắc hai con du long hí châu, con đường này chỉ có hoàng đế mới có thể đi, người khác chỉ có thể đi bậc thang hai bên.
Phượng Hòa theo Hoàng hậu vào trong yết kiến, hành lễ bái lạy.
Huệ Đế ngồi ở vị trí cao nhất, mặc bộ long bào, vẻ ngoài thật sự không tính là đẹp, mũi rộng môi dày, đôi mắt nhỏ mà tinh tường, bọng mắt rất sâu, thân hình mập mạp, ông ta chỉ lớn hơn Hoàng hậu sáu tuổi nhưng không bảo dưỡng tốt như Hoàng hậu, đã lộ dấu hiệu của tuổi tác, trông còn như lớn hơn Hoàng hậu hai mươi tuổi.
Trong điện còn có hai nam tử.
Một người cầm quạt, dáng người cao ráo, tướng mạo sáng sủa, mặc áo quan bằng gấm tuyết, đứng ở đại điện trần gian nhưng lại có khí chất siêu phàm thoát tục.
Y gọi Hoàng hậu là ‘di mẫu’, Hoàng hậu gọi y là ‘A Chỉ’, nếu Phượng Hòa đoán không lầm, y chính là cháu trai ngoại của Hoàng hậu, Hi Hành Chỉ.
Trên xe ngựa đến đây, Ninh Chỉ Diêu đã nhắc đến người này, y là biểu đệ của Ninh Chỉ Diêu, nhi tử của một cô mẫu khác của nàng ấy, nghe nói người này tài năng xuất chúng, là trạng nguyên trẻ tuổi nhất của Đại Úc, không khó để đoán mẫu thân của vị Hi công tử này ắt hẳn cũng là một mỹ nhân, Ninh Chỉ Diêu nói cũng không sai, cô nương nhà họ Ninh quả thật đều có dáng vẻ nổi bật.
Nam tử còn lại chính là Lăng Kiến Triệt, mặc áo đen, dáng người cao cao, gương mặt tuấn tú, quanh thân tự mang một loại khí chất sáng sủa thanh thoát.
Một người như hoa như ngọc, một người phong lưu phóng khoáng, nếu Hi Hành Chỉ là làn gió nhẹ nhàng thì Lăng Kiến Triệt chính là cơn gió mạnh mẽ trên đồng cỏ, hai người đứng cạnh nhau như mặt trời và mặt trăng giao hòa, khiến toàn bộ đại điện trở nên sáng rõ thêm vài phần.
Huệ Đế cho Hoàng hậu ngồi xuống, ân cần hỏi thăm hai câu, ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Hòa, tùy tiện nói: “Vương nữ, trẫm nghe nói tối qua ngươi ở Lăng phủ, Lăng phủ đãi khách có tốt không?”
“Thưa bệ hạ, Lăng phủ đãi khách rất nhiệt tình, tiểu nữ ở rất thoải mái.”
“Vậy thì tốt, sau này ngươi cứ yên tâm ở lại kinh thành.” Huệ Đế trầm ngâm nói: “Gần đây trẫm bận rộn công vụ, ngươi tạm thời ở nhà họ Lăng vài ngày trước, qua vài ngày nữa trẫm sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi.”
“Vâng.” Phượng Hòa hiểu rõ, thái độ của Huệ Đế chính là thái độ của mọi người, Huệ Đế chậm chạp như vậy, người khác chỉ càng không xem trọng nàng, những ngày tháng ở kinh thành chắc chắn sẽ khó mà an ổn.
Huệ Đế ngừng lại một chút, mở miệng nói: “Việc ngươi bị ám sát trên đường trẫm đã biết, ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ phái người điều tra rõ ràng chuyện này, cho ngươi một lời giải thích.”
Phượng Hòa trong lòng không kỳ vọng Huệ Đế có thể phái người điều tra nghiêm túc, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra vẻ sợ hãi: “Đa tạ bệ hạ.”
Huệ Đế gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lăng Kiến Triệt: “Thiếu Lẫm, không phải ngươi đã bắt được một tên hắc y nhân sao, có thẩm vấn được gì không?”
Lăng Kiến Triệt tiến lên: “Thưa bệ hạ, tên hắc y nhân đó đã chết.”
Phượng Hòa ngẩng đầu nhìn Lăng Kiến Triệt, lộ vẻ ngạc nhiên, tối qua Lăng Kiến Triệt đã trói chặt tên hắc y nhân đó, không cho gã cơ hội tự sát, còn bịt miệng rồi trực tiếp đưa đến Đại Lý Tự, sao lại chết được?
Tên hắc y nhân đã không thể tự sát, vậy cũng chỉ có thể là có người giết gã bịt miệng, ai có thể lén lút vào Đại Lý Tự giết người?
Phượng Hòa trăn trở nhiều điều, lần đầu tiên nhận ra kẻ thù ẩn giấu trong bóng tối lại mạnh mẽ như vậy, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Huệ Đế ngồi thẳng người, hỏi ra nghi vấn trong lòng Phượng Hòa: “Sao lại chết được?”
“Thần cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nghe nói là…” Lăng Kiến Triệt cười một cái, đáy mắt cất giấu vẻ chế nhạo: “Bị nghẹn chết khi ăn màn thầu.”
Nguyên nhân chết này thực sự là hoang đường.
Huệ Đế tức giận đập bàn: “Phải điều tra rõ ràng, chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ!”
Phượng Hòa nhận ra thái độ của Huệ Đế hời hợt, không hề thực sự nổi giận, dù sao thì nàng sống hay chết cũng chẳng quan trọng.
Giọng Huệ Đế trầm trọng, bỗng nhiên hỏi: “Vương nữ, ngươi có nghi ngờ ai không?”
Phượng Hòa nhíu mày, sự việc này thật sự kỳ quặc, có người có thể giết người trong Đại Lý Tự mà không để lại dấu vết, có thể thấy được có khả năng thông thiên, rất có thể là người có địa vị cao.
Phượng Hòa mở miệng muốn nói ra suy đoán của mình, ánh mắt lướt qua Lăng Kiến Triệt, không biết vì sao lại chợt nhớ đến câu nói của Lăng Kiến Triệt ‘những người quá thông minh sẽ không thể sống lâu ở hoàng thành’.
Nàng dừng lại, nuốt những lời định nói xuống, cúi đầu nói: “Tiểu nữ chẳng phải người quan trọng gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nghĩ ra là ai muốn giết tiểu nữ, nếu vậy, tiểu nữ suy đoán, liệu có phải có người muốn cố ý phá hoại quan hệ giữa Đại Úc và Đàm Âm không?”
Trong lòng nàng hiểu rõ câu trả lời đương nhiên là hoàn toàn không thể.
Nàng chỉ là một con tin nhỏ bé, nếu chết trên đường, Đàm Âm chỉ cần đổi một người khác làm con tin, hoàn toàn không ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao, nói cách khác, nếu Đàm Âm sẽ phát động chiến tranh với Đại Úc vì nàng thì họ đã không đưa nàng đi xa như vậy làm con tin.
Nếu muốn phá hoại quan hệ ngoại giao thì cũng không cần tốn công như vậy.
Huệ Đế ra vẻ khó lường, gật gật đầu: “Vương nữ nói đúng.”
Phượng Hòa ngạc nhiên, không ngờ Huệ Đế nói nàng nói đúng?
Cái lợi cái hại trong đó nàng còn hiểu, Huệ Đế còn không hiểu sao?
Huệ Đế đang tùy tiện ứng phó con tin ‘cái gì cũng không biết’ như nàng, hay vừa rồi có ý thăm dò?
Trong lòng Phượng Hòa cảm thấy lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, lúc ngẩng đầu không cẩn thận va phải ánh mắt chứa ba phần ý cười của Lăng Kiến Triệt.
Mắt của Lăng Kiến Triệt rất đẹp, đen tuyền sáng bóng, sắc lạnh mà mang theo một chút xem thường thế gian, như thể làm bất cứ điều gì đều thờ ơ, nhưng khi chăm chú nhìn một người lại có vẻ phá lệ tập trung sâu thẳm.