Phượng Hòa đi theo sau, các phi tần khác thì khen ngợi Tương phi vài câu rồi tản đi.
Khâu thị, Thẩm Vận Nhu và Ninh Chỉ Diêu thì đi đến Ngự Hoa Viên, buổi yến tiệc sẽ được tổ chức ở cung điện gần đó, rất nhiều nữ quyến nhà quan đã đến, đang tụ tập nói chuyện trong Ngự Hoa Viên.
Phượng Hòa theo Hoàng hậu bước ra khỏi cung Ngọc Tụy, ánh mắt rơi vào sườn mặt của Hoàng hậu.
Hoàng hậu quay đầu nhìn nàng một cái, cười dịu dàng nói: “Ngươi nhìn bổn cung làm gì?”
Phượng Hòa buông mắt xuống, nói đúng sự thật: “Ta chẳng qua là cảm thấy nương nương có chút thân thiết.”
Hoàng hậu nở nụ cười, nắm lấy tay Phượng Hòa nói: “Bổn cung nhìn ngươi cũng cảm thấy rất thân thiết, nhìn rất thích, thường ngày ở trong cung rất buồn chán, sau này ngươi hãy thường xuyên vào cung nói chuyện với bổn cung.”
Phượng Hòa hơi ngạc nhiên, lòng bàn tay của Hoàng hậu rất ấm áp, nhưng hộ giáp lại đâm vào da thịt có chút đau.
Ánh mắt nàng vô thức rơi vào bàn tay của Hoàng hậu, Hoàng hậu sống trong nhung lụa suốt bao năm, đôi tay mềm mại bóng loáng. Nàng bất giác nhớ đến bàn tay của mẫu thân, bàn tay của mẫu thân hoàn toàn trái ngược với Hoàng hậu, mu bàn tay đầy vết sẹo bỏng, vì thể chất yếu ớt mà lòng bàn tay lúc nào cũng lạnh lẽo.
Nàng nhớ đến mẫu thân, giọng nói thấp xuống: “... Vâng.”
Hoàng hậu dừng lại một chút rồi hỏi: “Bổn cung vừa nghe ma ma nói, Chiêu Hoa công chúa năm đó bị thương nặng, dung mạo bị hủy hoại?”
Phượng Hòa gật đầu.
Hoàng hậu ngắm nhìn gương mặt của nàng, giọng điệu đầy vẻ yêu thương: “Tin tức Chiêu Hoa công chúa hương tiêu ngọc vẫn, bổn cung đã biết, cáo phó từ Đàm Âm vừa mới truyền về ngày hôm qua, bổn cung nghe chuyện này cũng vô cùng đau lòng, bệ hạ đã ra chỉ dụ ca ngợi Chiêu Hoa công chúa, những gì nàng ấy đã cống hiến, Đại Úc sẽ không quên, ngươi đừng quá đau lòng, sau này cứ yên tâm ở lại kinh thành, Đại Úc là quê hương của mẫu thân ngươi, bổn cung và bệ hạ sẽ bảo vệ ngươi.”
“Xin đa tạ bệ hạ và Hoàng hậu.”
Hoàng hậu tiến lên vài bước, hỏi: “Chiêu Hoa công chúa ra đi có đau đớn không?”
Phượng Hòa hồi tưởng lại tình hình khi đó, chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau, nhưng sắc mặt vẫn như thường mà đáp: “Mẫu thân ra đi rất nhanh, không quá đau đớn, chỉ là trước khi nhắm mắt, bà luôn nhìn về Đại Úc, dường như rất nhớ quê hương cùng với cố nhân.”
Phượng Hòa nhận thấy tay của Hoàng hậu dường như run lên một cái, nàng vô thức ngẩng lên nhìn. Hoàng hậu buông tay nàng ra, sắc mặt thoáng vẻ bối rối, im lặng một lúc, thở dài nói: “Chiêu Hoa công chúa ra đi vì Đại Úc, bổn cung luôn nhớ tới đại ân đại đức của nàng ấy, cũng kính trọng vô cùng, chỉ đáng tiếc là nhiều năm qua nàng ấy không có cơ hội trở về thăm nom, bổn cung sẽ thắp đèn trường minh cho nàng ấy ở chùa, để nàng ấy có thể an nghỉ... Chiêu Hoa công chúa trước khi chết có để lại di ngôn không? Nếu có, ngươi cứ nói với bổn cung, bổn cung sẽ tìm cách thực hiện giúp.”
Phượng Hòa lắc đầu, thất vọng nói: “Mẫu thân ra đi vội vàng, trước khi mất vẫn luôn hôn mê, không để lại lời nào.”
Hoàng hậu gật đầu, tùy tiện ngắt một bông hoa phù dung bên đường, như thể cảm thán nói: “Quả thực là đáng tiếc.”
Phượng Hòa do dự một chút, nhẹ nhàng lên tiếng: “Mặc dù mẫu thân không để lại di nguyện, nhưng ta có một điều không tiện cầu xin.”
Hoàng hậu xoay bông hoa phù dung giữa các ngón tay: “Vương nữ cứ nói.”
Phượng Hòa ngẩng đầu, vẻ mặt mang chút nghiêm trang nói: “Ta muốn gặp ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu.”
Hoàng hậu bất ngờ, không lên tiếng.
Phượng Hòa trong lòng thắc mắc: “Nương nương, có phải có điều gì không tiện không?”
Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng: “Thật ra cũng không có gì không tiện, chỉ là ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu ngươi những năm qua vẫn sống ở vùng Ký Châu, gọi họ vào kinh e rằng cần một khoảng thời gian, ngươi hãy chờ một chút.”
“Như vậy thì không cần phiền phức nữa.” Phượng Hòa hơi nhíu mày, ban đầu nàng muốn đi thăm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, giúp mẫu thân làm tròn đạo hiếu, cũng muốn hỏi một số chuyện về mẫu thân, nhưng họ không ở kinh thành thì không cần quấy rầy họ, dù sao họ cũng đã lớn tuổi rồi, chẳng bằng chờ có cơ hội nàng tự đi Ký Châu một chuyến.
Cầm ma ma ở phía sau hỏi: “Không biết vì sao Vương nữ lại muốn gặp họ?”
Phượng Hòa quay đầu nhìn bà ta, có chút ngạc nhiên: “Họ là người thân của mẫu thân, cũng là người thân của ta, tất nhiên ta muốn gặp họ.”
Hoàng hậu quay lại không nhẹ không nặng nhìn Cầm ma ma một cái, như thể rất không hài lòng với việc bà ta nói nhiều.
Cầm ma ma lập tức im lặng: “Là lão nô nhiều lời.”
Phượng Hòa rũ mắt, chú ý thấy Hoàng hậu không biết từ lúc nào đã vò nát bông hoa phù dung trong tay, vứt vào bụi hoa bên đường, cánh hoa màu hồng trắng rải trên nền đất, không còn thấy được vẻ tươi đẹp lúc nở rộ.