“Khụ.” Nguyệt Li mỉm cười, sắc mặt trắng bệch, phun ra một búng máu.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Tự khẽ thay đổi, vội vàng đỡ lấy chàng: “Đại sư huynh, huynh sao vậy?”
Nguyệt Li lắc đầu, nhìn Lan Tấn cùng với các tu sĩ phủ Bích Thủy ngự kiếm vội vàng tới, nhàn nhạt nói: “Không sao, A Tứ đừng lo lắng.”
Mặc Khí cùng Trọng Hoa liếc nhau, ánh sáng tối đen nơi đáy mắt hiện lên, tên này quả nhiên trọng thương chưa lành, nếu không hôm nay lấy thuật Ngôn Linh cộng thêm thuật Hạo Nguyệt chắc chắn có thể thoải mái chém giết Hỗn Độn, khiến nó vạn năm cũng không ngưng tụ thần hồn nổi.
Đạo căn bị hao tổn không dễ dàng khép lại như vậy, chỉ có cơ duyên cực lớn mới tạo hóa để nâng cao một bước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây