“Trường Hỉ huynh! Đợi lâu rồi chứ?” Một tràng cười sang sảng truyền đến, chỉ thấy một tu sĩ trung niên tùy ý búi tóc kiểu đạo sĩ mặc áo màu xám dẫm lên một thanh kiếm sắt vô cùng lo lắng chạy tới, gần tới còn kể khổ: “Thật là không khéo, gần đây phủ Bích Thủy rất không yên ổn, ta đã ba ngày không về nhà, nhận được tin của huynh bèn từ đài Quan Ngư, Đông Hải chạy tới. Ý, sao huynh còn mang người nhà theo thế? Từ khi nào huynh có thể thuê xe ngựa xa hoa như vậy? Mẹ nó, này là ngựa Phi Thiên? Chẳng lẽ ta mắt mù?” Đồng tri phủ Bích Thủy Thiết Ương đại nhân liên tiếp hô mấy câu mẹ nó, kinh ngạc thiếu chút nữa từ thiết kiếm ngã đâm đầu xuống đất.
Cái nơi gà không đẻ trứng chim không thèm ỉa - phủ Thanh Châu kia, lại thêm Lý Trường Hỉ nghèo đến không xu dính túi cũng có thể vớt này chỗ tốt để tiêu xài xa hoa phô trương như kia hở?
Nếu không phải ra được một Vô Tình đạo quân phá tứ cảnh thì năm nay bình xét cấp bậc, phủ Thanh Châu cũng sẽ lót đế.
“Lão Thiết à, huynh vui đùa gì vậy, ta có thể thuê nổi xe ngựa này sao?” Lý Trường Hỉ thấy Khương Tự vén giao tiêu lên, cười tủm tỉm giới thiệu: “Đây là nữ đệ tử quan môn của Kiếm Tông, phủ Thanh Châu chúng ta - Khương Tự, cũng là Huyền Sử đại nhân châu phủ ta.”
(*) Đệ tử quan môn: đệ tử được thu cuối cùng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây