Ánh trăng xuất hiện, một tấc ánh trăng như bóng với hình đi theo bên cạnh nàng, chiếu sáng con đường lên núi.
Nàng duỗi tay, ánh trăng kia liền chạy lòng bàn tay tới nàng. Khương Tự cảm thấy chơi rất vui, một đường đi một đường nghịch ánh trăng, từ đỉnh núi xuống đã thấy Nguyệt Li và sư phụ vừa lúc xong việc, đi từ nhà gỗ ra.
“Đại sư huynh, đây là ánh trăng của chàng? Ta bắt lấy nó nè.” Khương Tự mỉm cười mở lòng bàn tay ra.
Nguyệt Li thấy nàng vác một rổ linh quả, chơi đến khuôn mặt nhỏ cũng phiếm một màu hồng nhạt, nhịn không được duỗi tay giúp nàng lau mồ hôi mỏng giữa trán, cười trả lời: “Là tinh phách ánh trăng, nó đi theo bên cạnh nàng thì ta sẽ có thể tìm được nàng rất nhanh.”
“Ánh trăng còn có tinh phách nhỏ ư? Đáng yêu.” Khương Tự chọc chọc vào một tấc ánh trăng kia, trước đó còn cảm thấy chỉ lành lạnh, giờ mới thấy có cả sự mềm mại như là một quả nhỏ trong suốt đông lạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây