Vu Tửu chân nhân bị tay nhỏ mềm mại của Khương Tự nắm lấy, cả người khó chịu giống như bị sâu cắn, đem tay rút về rồi lau vài cái lên bộ quần áo rách tung tóe, sau đó mới sờ sờ đầu nhỏ của Khương Tự, híp mắt cười nói: “Tiểu Thập à, con ở núi Thanh Vụ quen chưa? Đám sư huynh láo toét kia có bắt nạt con không thế? Bị tủi thân phải nói với Thất sư phụ, sư phụ giúp con đánh bọn chúng.”
Tiểu Thập? Khóe miệng cả đám run rẩy.
“Cảm ơn Thất sư phụ, các sư huynh đối với A Tứ tốt lắm, mua áo váy cho A Tứ nè, mua bánh hoa, còn mua thanh lộ nữa, vô cùng vô cùng tốt, như người nhà của A Tứ ấy.” Mắt trăng non của Khương Tự cong cong nói: “Lần trước con cùng Bát sư huynh, Tam sư huynh đi phủ Thanh Châu bán quả còn mua quần áo mới cho Thất sư phụ đây.”
Khương Tự đem trường bào chỉ vàng trong túi bách bảo lấy ra, cười ngọt ngào đưa qua, ông cụ thích rượu như mạng, quần áo mặc rách cũng tiếc không mua mới.
Vu Tửu chân nhân nhận bộ áo bản giới hạn do Thiên Bảo Các làm, vui mừng đến suýt nữa muốn nhảy lên, trái sờ sờ phải mó mó, cười không khép được miệng. Đồ đệ ngoan, bé thế đã biết thương người rồi, quả nhiên không thu sai mà! So với chín sư huynh của con bé đều mạnh hơn ngàn lần!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây