“A Tứ, tên kia quả nhiên coi cô như thỏ con để nuôi.” Bút vẽ nhỏ bay ra, vừa hừ hừ vừa lên án: “Tật xấu gì thế? Đang yên đang lành lại coi người như linh thú.”
Khương Tự nhìn các loại vật phẩm được điêu khắc từ linh thạch, linh mộc hiếm có trong căn nhà thỏ con, đông sờ sờ một cái, tây chạm chạm một chút, cười phản bác: “Đây là tình thú, cậu không hiểu đâu.”
Bút vẽ nhỏ tức giận chui vào vòng tay trữ vật của nàng.
“Đại sư huynh, chàng khắc nhiều con thỏ bằng băng như vậy làm gì?” Khương Tự ở trong pháp khí kiến trúc có tạo hình con thỏ dạo một vòng, mở cửa sổ ra thấy Nguyệt Li vẫn còn đang ngồi bên ngoài khắc thỏ con.
“Con thỏ đáng yêu.” Nguyệt Li như có điều ám chỉ, khóe môi hơi cong lên, mặt mày tuấn nhã dịu dàng không nói hết thành lời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây