“Không nghĩ tới phủ Lang Châu thế mà lại biến thành một mảnh đất đầy băng tuyết, khó trách hơn phân nửa cư dân Vân Mộng Thập Bát Châu hiện giờ đều dời đến phía nam.” Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng, đồng tử màu vàng dừng trên khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt của nàng.
Khương Tự thấy chàng lấy tư thái bình tĩnh như thế nói chuyện châu phủ nên cũng tự nhiên tiếp lời: “Năm đó bí cảnh Lang Hoàn hạ xuống, Vân Mộng Thập Bát Châu đều bị đông cứng, chỉ có các châu phủ phương nam may mắn thoát khỏi.”
Nguyệt Li thấy nàng bằng lòng nói chuyện cùng mình, đôi mắt thâm thúy hơi mang ý cười, tay nắm chặt ống tiêu hơi siết lại, giọng trầm thấp trả lời: “Thành vùng đất băng cũng tốt, dân cư thưa thớt, càng thích hợp nghỉ dưỡng, A Tứ, ngày mai ta cùng nàng đi rừng bách thảo hái linh hoa linh thảo nhé? Bên kia có mùi thảo dược nồng lắm.”
Đôi mắt Khương Tự hơi sáng lên, sau khi phủ Lang Châu biến thành một mảnh băng nguyên, khí hậu cực đoan như thế đương nhiên có thể sinh ra một vài hoa cỏ đặc thù.
“Được đó.” Nàng cười cong mắt, thấy tầm mắt sâu thẳm của đối phương, có vẻ hai bên đã đến gần hơn vài phần, lúc này nàng mới ý thức được bản thân hình như đáp ứng quá dễ dàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây