Vu Sơn nhìn về phía di thể Thủy Thần Băng Di đứng sừng sững trên đỉnh núi, ánh mắt hơi hơi mê loạn: “Ở bên ngoài lưu lạc đã nhiều năm như vậy, ta muốn về nhà.”
Trở về nơi nó ra đời, nơi đó có người nó đã truy tìm mười mấy vạn năm, nó muốn ở cùng chỗ với nàng, rơi vào bóng đêm vĩnh hằng.
Khương Tự thấy ánh mắt si mê của nó với Băng Di, lại nhớ tới những truyền thuyết kia cũng đoán ra nó là si niệm ra đời vì Băng Di. Nàng chỉ có thể thấp giọng thở dài rồi nhẹ giọng nói: “Vu Sơn, nếu không có cách nào giết chết Ám Thần, ta hy vọng kẻ sống sót kia là mi.”
Một tà thần hắc ám có cái não chỉ biết yêu hẳn sẽ giảm uy hiếp đến mức tối đa.
“Tiểu sư muội, muội sẽ không định nghe theo nó thật đấy chứ?” Hách Liên Chẩn gấp đến độ vò đầu: “Nếu sức mạnh thế giới cũng không có cách nào giết chết gã thì phải làm sao bây giờ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây