“Lão Nhị, có vấn đề gì sao?” Úy Hành tiện tay lau vết máu đang chảy ra, hỏi.
Suốt một đường, bọn hắn dùng phương thức ngu ngốc nhất, cứ thế xông thẳng lên, cả đám ai cũng bị thương. Đan dược hắn mang theo cũng tiêu hao gần hết. Thế nhưng mọi người đều chém giết đầy khí thế, đặc biệt là Mặc Khí, hắn cũng cẩn thận cảm giác được cực hạn, đột phá cực hạn.
Đồng tử màu trà của Mặc Khí nhìn về phía đàn tế màu đen đã trực tiếp nói cho hắn biết nơi đó rất nguy hiểm. Có điều nguy hiểm cũng như đánh cờ, không thể nói toạc ra được, nếu không sự bình tĩnh trước mắt sẽ lập tức bị xé rách.
Khuôn mặt thiếu niên mặc đồ đen hơi dịu xuống, thân thể ẩn vào trong bóng đêm, y khàn khàn nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút, chờ những người khác đến.”
Trên đàn tế màu đen, bóng dáng tối tăm vừa vươn ra đã lén lút thu lại, dê béo, dĩ nhiên càng nhiều càng tốt, vậy mới có thể một lưới bắt hết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây