“Vu Tà, Vu Sát đã chết, hiện giờ chỉ còn lại huynh đệ hai người chúng ta, có chuyện cứ từ nói, đừng tức giận.” Vu Sơn nặn ra một nụ cười cứng đờ, mắt nhìn về phía di thể Thủy thần Băng Di đứng ở vị trí phương nam của đàn tế, đã mười vạn năm trôi qua, nàng ấy vẫn băng cơ ngọc cốt như cũ, chẳng qua tầm mắt nàng vĩnh viễn luôn hướng về Thái Âm đứng ở phương bắc.
“Hừ.” Vu Tà cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng xứng làm huynh đệ với ta? Là ngươi giết Vu Sát?”
“Dĩ nhiên không phải, ta sao có thể xuống tay với huynh đệ nhà mình được, do đám tu sĩ Cửu Châu làm đấy. Trong đó còn có truyền nhân của Thái Âm cơ.” Vu Sơn vội giải thích: “Chính là tu sĩ tu đạo Hạo Nguyệt kia kìa, nếu sinh ở thời đại chúng ta có khi còn trên cả Thái m.”
Vu Sơn vừa nói vừa cẩn thận đánh giá thực lực cùng tâm cơ của tên kia. Bọn nó đều ghét Thái Âm nhất, nó ghét diện mạo tuấn mỹ của Thái Âm còn Vu Tà ghét tu vi cao thâm của Thái m. Có điều Vu Tà đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ tên đó bị đàn tế trời trấn áp mười vạn năm nên giờ chỉ còn hơi thở thoi thóp?
Nó bị phong ấn ở đáy biển Vô Vọng, tu vi thảm không nỡ nhìn, Vu Tà hẳn cũng chẳng tiến xa hơn được đâu nhỉ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây