Trong không gian hư vô là một mảnh băng tuyết trắng xóa, ngoài băng tuyết cùng sự rét lạnh thì chẳng có thứ gì khác. Khương Tự đứng trong không gian rộng lớn vô cùng, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào trong xương cốt. Đó là sự rét lạnh đến từ sâu trong hồn phách rồi tràn ngập ra ngoài.
“Đại sư huynh? Lục sư huynh?” Nàng hô vài tiếng, tiếng vang truyền đi xa rồi dội lại như trong trời đất chỉ có một mình nàng.
Khương Tự sờ sờ vòng tay mới phát hiện Vu Sơn cư trú trong chiếc kiếm nhỏ màu xanh biết đã biến mất. Tuyết lớn như lông ngỗng rào rào rơi xuống. Chỉ một lát trên người nàng đã đầy rơi đầy tuyết.
“A Tứ, lạnh quá à.” Bút vẽ nhỏ từ trong động phủ chui ra, lạnh tới run bần bật, “Không… không thể nào… ta là khí linh, khí linh sẽ không lạnh.”
“Là pháp tắc tử vong.” Trên tóc và lông mày Khương Tự đều kết một tầng băng hơi mỏng, nàng vội ấn nhóc thú Kỳ Lân đang định thò ra ngoài thăm dò về lại động phủ, ánh mắt lạnh lùng: “Chúng ta ở trong thế giới hư vô của pháp tắc tử vong.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây