“Những thứ trong bóng đêm đều là thế giới đã chết đi từ vô số năm trước. Họ hóa thành những ngôi sao trên bầu trời tinh không, thần bí khó lường nhìn chăm chú vào thế giới ánh sáng. Chờ đến khi ánh sáng từ những ngôi sao ảm đạm, hóa thành hắc ám tương đương với việc không có thế giới mới ra đời. Lúc này một mảnh sao trời sẽ hoàn toàn rơi vào bóng tối, chìm xuống vực sâu.” Vu Sơn càng nói càng sung sướng: “Mười vạn năm trước, Thái Âm đã phát hiện ra chư giới không có cách nào sinh ra thế giới mới được nữa. Vậy nên họ mới có thể bay ra chậm thế trấn áp ta, cố gắng bóp chết sức mạnh hắc ám, chia Cửu Châu một thành hai tạo ra một thế giới mới tàn khuyết kéo dài hơi tàn suốt mười vạn năm.”
“Nếu Cửu Châu rơi vào bóng tối, mi cũng không sống được nhỉ? Thế giới không có sự sống thì đến thần duy nhất cũng sẽ ngã xuống.” Khương Tự ngước mắt, ánh mắt sáng như tuyết nhìn vào nó.
Biểu tình Vu Sơn có chút gì đó điên cuồng, cười ha ha: “Thì đã sao, ta đã tìm được di tích chư thần rồi, rất nhanh sẽ tìm thấy mộ của Băng Di, ta sẽ ở cùng nàng, nàng sẽ ở cùng ta, cả hai cùng ngủ say mới là chuyện tốt đẹp, kỳ diệu nhất.”
Vạn Giảo hạ giọng, không thể tưởng tượng kêu lên: “Nó có phải đã điên rồi không?”
Nên không phải thì cũng do bị phong ấn mười vạn năm nên đầu óc hỏng rồi nhỉ? Vì sao có thần không muốn sống, chỉ muốn chết?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây