Lăng Hải Tông tuy vừa nhỏ vừa nghèo nhưng lại gieo trồng chăm sóc hoa cỏ cây cối rất tốt, cảnh trí trong sân có thể coi như thanh nhã. Hoa anh đào màu hồng nhạt cứ chốc chốc lại rơi xuống, chỉ khoảng nửa khắc đã rơi đầy làn váy Khương Tự.
Khương Tự nhìn chằm chằm hoa rơi một lát, trong đầu nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây cùng với việc tương lai phải đối mặt với di tích chư thần đáng sợ, chân mày khẽ nhăn lại, ngước mắt lại thấy Đại sư huynh đã nhắm mắt ngủ rồi.
Chàng sinh ra đã tuấn tiếu như gió mát trăng sáng, da thịt còn trắng hơn cả ánh trăng, mũi cao môi mỏng, lông mi dày rậm như lông quạ khẽ rũ xuống. Chàng ngủ không hề phòng bị giống như một tu sĩ thiếu niên, bản thân chàng quá lắm cũng chỉ trăm tuổi, so sánh với tuổi thọ tu sĩ thì cũng chỉ mới trưởng thành không lâu. Chẳng qua người đời thường nhìn vào tu vi cao thâm mà quên đi tuổi tác của chàng.
Khương Tự lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của chàng, nhẹ nhàng lại gần, để chàng dựa vào đầu vai mình.
Cửu Châu cho rằng Thiếu chủ Nguyệt phủ là tu sĩ cửu cảnh không gì không chặn được, lại không biết rằng chàng cũng sẽ bị thương, cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ dựa vào vai nàng ngủ không tiếng động dưới đêm trăng. Đại sư huynh như vậy nàng lần đầu tiên cảm thấy gần gũi vô cùng, lại không hiểu sao đau lòng thay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây