Tầm mắt Nhiễm Mặc lướt từ tầng thứ nhất động phủ hướng lên trên. Ông nhìn tầng thứ hai với đầy linh quả treo trên cành, linh khuẩn mọc dưới đất; các loại linh hoa thần thảo cửu phẩm, dây hồ lô Hỗn Độn quấn quanh cây rụng tiền ở tầng thứ ba; tầng thứ tư rồi tầng thứ năm, càng hướng mắt lên cao hơn càng thấy giật mình. Đặc biệt là khi ông nhìn thấy bàn đá tinh không ở tầng thứ 8.
Hóa ra đây mới là phương thức chân chính mở động phủ ra. Trước đây cách ông mở đều sai lầm nên bên trong chỉ có không gian trống vắng tĩnh lặng.
Nội tâm Nhiễm Mặc vui mừng tới mức không thốt lên được lời nào. Năm đó khi mới gặp, con bé vẫn là một cô nhóc nhỏ xíu xiu, cưng cưng đáng yêu, bây giờ không ngờ đã trưởng thành tới mức này, lại còn có tu vi cửu cảnh.
Một giấc ngủ này của ông thật sự có hơi lâu.
“Tiểu A Tứ, có phải con vẫn luôn dùng thần túy của cỏ Hoàn Hồn nuôi dưỡng tàn hồn ta không?” Ánh mắt Nhiễm Mặc hiền lành nhìn nàng, lại thấy Bút vẽ nhỏ bay thẳng vào tiểu động phủ, khóc ô ô cọ qua cọ lại, ông cười haha, sờ đầu khí linh nhỏ nhà mình, mấy năm nay thật vất vả cho nó, nó vẫn luôn ở đây giúp ông canh giữ động phủ, còn cùng tiểu A Tứ lớn lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây