“Khi muội ra ngoài có gặp được người của Lăng Hải Tông, nghe nói tông môn bọn họ hàng năm trấn thủ biển Vô Vọng, huynh nói với Đại sư huynh một tiếng giùm muội, chạng vạng ngày kia xuất phát tới biển Vô Vọng, điều tra chuyện di tích chư thần.” Khương Tự nói xong, nhanh như chớp lủi mất.
Phía sau truyền đến tiếng Hách Liên Chẩn kêu rên: “Tiểu sư muội, chính muội đi nói đi!”
Khương Tự tiêu sái vẫy vẫy tay ra hiệu, nàng mới không nói nhé, nàng có ngốc đâu.
Hách Liên Chẩn mang vẻ mặt ai oán nhìn về phía chiếc cầu tiên trên biển, bỗng thấy bóng dáng như ánh trăng sáng trên trời cao lập tức xuất hiện trước mặt, hắn sợ tới mức khép chặt miệng lại rồi lắp bắp: “Lão… Lão Đại, tiểu sư muội nói… sẽ đi biển Vô Vọng.”
“Nghe thấy rồi.” Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li quét qua hắn một cái, tầm mắt xẹt qua đám pháp khí và linh tửu trong vòng tay trữ vật hắn lừa được, môi mỏng chàng hơi hơi cong lên: “Mi phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây