Lần thứ hai tới Đệ Nhất phong, Khương Tự đã quen Đệ Nhất phong lạnh lẽo, vừa lên núi phong đã thấy trên bầu trời tựa như có bông tuyết bay bay.
Cảm giác lạnh lẽo này không giống băng hàn tận xương kiếp trước bé phải chịu khi chết mà như câu cao xứ bất thắng hàn* thì đúng hơn.
(*) Cao xứ bất thắng hàn: Chỗ cao không tránh được sự lạnh lẽo.
“Hôm nay cũng đánh đàn ạ?” Khương Tự kéo kéo tay Lục sư huynh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ngọt ngào hỏi.
“Ừ. Hôm nay đứng uống nhiều rượu ngọt hoa quế quá, miễn cho muội về lại ngủ thành heo con.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây