“Cỏ vong ưu cửu phẩm đã sớm tuyệt tích trên thế gian, kể cả chưa tuyệt tích thì vẫn không thể chờ vạn năm đợi nó ủ thành. Vì thế hồ đại mộng ba ngàn năm này chính là tồn tại trân phẩm ở Cửu Châu, uống hết sẽ không còn nữa.” Thu Tác Trần mỉm cười rót một ly, mùi hương sâu kín kia ngay lập tức tản ra, toàn bộ bàn tiệc bị bao phủ trong mùi hương tựa như mộng lại không phải mộng.
Sau sự kiện ấn Cửu Châu lần trước, hắn quay trở về Nam Châu. Khi quay lại thì tiểu sư muội đã cùng Mặc Khí tới phàm giới. Nếu mọi người đều không muốn buông tay, vậy uống đại mộng ba ngàn năm đi, để xem nội tâm mình chân chính khát vọng thứ gì.
Hách Liên Chẩn dẫn đầu cười nói: “Ha ha ha, Lão Bát, để lại cho ta một ly, đây chính là tiên tửu cực phẩm, ai không uống chính là cháu chắt luôn.”
Già Nam cũng hưng phấn kêu to gọi nhỏ: “Tới tới tới, rót đầy cho ta một ly, vừa hay để cho ta thể nghiệm cảnh giới vong ưu một chút nào, biết đâu có thể khám phá con đường dẫn đến đạo cảnh bồ đề.”
Hách Liên Chẩn nhe răng: “Ngũ ca, hôm nay huynh đã nằm mơ cả ngày rồi, căn bản không cần phải uống đại mộng ba ngàn năm nữa đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây